Nhìn viên đan dược màu đen nằm im trong bình, ánh mắt nàng lại nhìn Lâm Phong.
- Viên đan dược này từ đâu đệ có được.
- Lần trước đệ cùng đạo hữu tiến vào Quỷ Lâm lấy được một gốc huyền cấp quỷ linh chi sao đó mang đi luyện thành đan dược.
- Là Quỷ Lâm bên trong địa bàn Vô Cực thánh cung đúng không.
- Chính là nơi đó.
Lý Tuệ Vân nghe Lâm Phong khẳng định thì nở một nụ cười nhẹ.
- Ta đã từng nghe nói về quỷ linh chi cũng đã nhờ vài vị đạo hữu tìm giúp nhưng vẫn chưa có tin tức, không ngờ hôm nay lại gặp được ở chỗ của đệ.
- Tuệ Vân sư tỷ xinh đẹp như vậy nhất định sẽ được thương thiên phù hộ.
Lãnh Phi Dao nói xong thì nhìn qua Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử thứ này có thể bán lại cho bọn ta không ?
- Bình đan dược này đệ sẽ tặng cho sư tỷ, xem như tạ lỗi chuyện hôm nay.
- Hảo sư đệ.
Qủy linh đan thuộc đan dược huyền cấp nên chỉ có thể dung hòa dược lực của huyền cấp đan dược, giờ hắn đã là linh giả tứ cấp vẫn chưa dùng thăng linh đan nên viên quỷ linh đan này lại trở nên dư thừa.
Sao khi ăn uống vui chơi xong thì cả đám trở lại thánh cung, vừa về đến nơi Phong Viêm đã mượn cớ chạy đi mất, Lãnh Phi Dao nhìn thấy liền bỉu môi.
- Đồ chết nhát.
Bên trong thánh cung có một quy tắc bất thành văn là nam tử thì không được đến gần tỷ muội Lãnh gia nếu không sẽ gặp đại họa, Lâm Phong là trường hợp ngoại lệ, yêu nữ đã sớm xem hắn không phải nam nhân mà là một món đồ chơi của nàng.
Lý Tuệ Vân có được quỷ linh đan nên không trở về Đan cung mà đi đên Pháp cung đưa đan dược cho tiểu muội, cuối cùng trên đường về chỉ còn lại hai người.
- Lãnh sư tỷ, vừa nãy tỷ nói Phong Viêm sư huynh thích Tuệ Vân sư tỷ là thật sao ?
- Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này để làm gì ?
Lãnh Phi Dao hiếp mắt nhìn tên sư đệ bên cạnh, vẻ mặt hiện lên nụ cười mờ ám.
— QUẢNG CÁO —
- Có phải ngươi cũng để ý Lý sư tỷ không ?
- Không có.
- Thật sự không có ?
Lâm Phong thành thật gật đầu, hắn còn đang tìm gặp Huân Vũ đây này, thời gian đâu mà nghĩ đến nữ nhân khác.
- Đệ đã có đạo lữ nên sẽ không có ý với Tuệ Vân sư tỷ.
- Xem như ngươi thức thời, ngươi có thích Lý sư tỷ thì tỷ ấy cũng không thích ngươi đâu.
- Không thể nào, chẳng lẽ Tuệ Vân sư tỷ không thích nam tử ?
- Lý sư tỷ tất nhiên là thích nam nhân, hơn nữa sư tỷ đã có người trong lòng.
Chuyện là Lý Tuệ Vân đã sớm thích Vương Lăng, một bên là đệ nhất mỹ nhân Đan cung một bên là đệ nhất thiên tài Đan cung có thể nói là tiên đồng ngọc nữ, môn đăng hộ đối, cá mè một lứa… ngay cả cao tầng của thánh cung cũng không có ý kiến, huynh đệ đồng cung nhiệt tình ủng hộ.
Nhưng trên đời không có thứ gì là tuyệt đối, vào một ngày đẹp trời Phong Viêm đến khiêu chiến với Vương Lăng để chứng minh bản thân mới là đệ nhất thiên tài Đan cung, là người xứng với Lý Tuệ Vân nhất bên trong thánh cung.
- Kết quả thế nào ?
- Đừng manh động, để ta kể cho nghe.
Kết quả cuối cùng Vương Lăng dành chiến thắng tuyệt đối, thời gian luyện đan, số lượng đan dược, chất lượng đan dược đều vượt qua Phong Viêm.
Lâm Phong nhíu mày.
- Lúc đó Phong Viêm sư huynh luyện được bao nhiêu viên đan dược?
- Nghe nói là ngũ đan trong đó có tứ đan thượng phẩm và nhất đan trung phẩm.
- Một lò ngũ đan, vậy chẳng phải có thể tiến vào chân chuyền đệ tử sao ?
Lãnh Phi Dao gật đầu.
- Đúng là như vậy, chỉ là sao khi thua trận thì tên đó hoàn toàn thay đổi, thời gian tu luyện không ổn định, thường xuyên gây chuyện với đệ tử trong cung nên các vị trưởng lão không ai muốn thu nhận làm đệ tử.
— QUẢNG CÁO —
- Cũng đúng, Phong Viêm sư huynh có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Lâm Phong chỉ vào cung được vài tháng mà đã bị lừa mấy lần, hắn còn nghe nói phần lớn đệ tử của Đan cung đều đã được vị sư huynh này thăm hỏi qua vài lần.
- Tiểu Phong tử tốt nhất ngươi đừng đi quá gần tên gian thương đó, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không cứu được ngươi.
- Đệ hiểu rồi.
Vừa về đến phòng, Lâm Phong bắt đầu kiểm kê tài sản, kết quả vô cùng thê thảm, theo lời của lão đầu thì ngoại trừ mảnh hộ thần giáp và di tích Đan minh có giá trị tham khảo, những thứ còn lại không đáng bao nhiêu.
- Với đống hỗn độn này chắc chắn không thể tham gia đấu giá, chạy tới chạy lui thì lão tử vẫn là một tên khố rách áo ôm.
So với lúc ở Thương Vân thành thì bây giờ tình hình của Lâm Phong đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn không đủ khả năng tranh giành vật phẩm đấu giá.
- Xem ra phải tìm cách kiếm thêm linh thạch.
Trước mắt luyện đan là con đường dễ nhất để kiếm linh thạch nhưng bên trong thánh cung không thiếu đan sư trừ khi có thể luyện ra mấy loại đan dược mà đến cả đan sư bên trong thánh cung cũng không biết thì không chừng có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lại nhớ đến lão đầu.
- Tiền bối ngài có ở đó không ? alo alo…
- Lão phu nghe đây, có chuyện gì không ?
- Không giấu gì tiền bối gần đây tiểu bối gặp vài vấn đề về đan thuật hi vọng tiền bối có thể giúp đỡ, đại ân của tiền bối nhất định tiểu bối sẽ báo đáp.
- Bớt nhảm, có gì thì nói nhanh.
Trên đời này người hiểu Lâm Phong nhất không ai ngoài lão đầu, tên này không mở miệng thì thôi một khi nói chuyện thì chín phần sẽ liên quan đến linh thạch, một phần còn lại là mỹ nữ.
Lâm Phong cung kính cuối người hành lễ.
- Bẩm tiền bối, gần đây tiểu bối có nghiên cứu một số đan phương nhưng không tìm ra kết quả, không biết tiền bối có thể…
- Lấy đan phương cho lão phu xem.
- Tiền bối đợi chút.
Lâm Phong lấy ra mấy tờ giấy sao đó ghi lên vài chữ rồi đưa cho lão đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Phục hồn đan…
- Thanh linh đan…
- Tẩy hồn đan…
- Bách thọ đan…
Trên mỗi tờ giấy chỉ có tên đan dược còn bên dưới thì trống không, đan phương kiểu này cho dù là thần tiên cũng không cứu nỗi chứ đừng nói gì lão.
- Cuối cùng tiểu tử ngươi muốn làm gì?
- Nghiên cứu đan dược.
- Ngươi… đợi đó.
Tình hình bây giờ không đơn giản, lần trước ở Thương Vân thành Lâm Phong kiếm lời là nhờ hắn biến phế vật thành bảo vật, biến cỏ dạy thành linh dược nhưng từ huyền cấp linh dược trở lên phần lớn đều có yêu thú canh giữ, muốn lấy được không dễ dẫn đến giá cả cũng tăng cao.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của lão đầu là biết chuyện lần này đã thành công, ở chung với lão bấy lâu hắn biết lão ngoại trừ sợ thiên kiếp, đi đấu giá thì còn cực kỳ chán ghét bị làm phiền, chỉ cần da mặt dày một chút là tương lai lại tươi sáng, linh thạch lại ùa về.
Sáng hôm sao trong lúc Lâm Phong còn đang mơ màng thì bị một vật thể không xác định đập thẳng vào mặt.
- Ui… là tên tiểu nhân nào đánh lén lão tử, mau bước ra.
- Lão phu ở đây, tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Lâm Phong nhìn lão đầu lơ lửng trước mặt, vẻ mặt đau khổ.
- Tiền bối không nghe cổ nhân nói đánh người không đánh mặt sao?
- Chưa từng nghe nói, tên cổ nhân ngươi nói không chừng còn là cháu mười mấy đời của lão phu.
Với tuổi thọ mấy chục vạn năm của lão đầu thì phải gọi là cổ nhân trong cổ nhân, lời của lão nói chính là lời của cổ nhân.