Linh Mộng ngồi trên một cành cây, vẻ mặt bất mãn.
- Ngươi đào xong chưa ?
Mấy hôm nay nàng phải ở đây canh chừng giúp tên nam nhân này thật là nhàm chán muốn chết, đánh yêu thú vẫn tốt hơn.
- Xong rồi, đi thôi.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, Lâm Phong thư thả ngồi bên trong hang động, hắn nhặt từng khối linh thạch bỏ vào túi trữ vật.
- Tiểu tử ngươi đang làm cái gì vậy ?
- Đếm linh thạch a.
Lão đầu nghe hắn nói mà muốn lên máu.
- Ý của lão phu là tiểu tử ngươi sao không rời đi mà còn ở lại đây.
- Đám phi cầm lần này khá lợi hại không chừng có thể bán hành cho yêu nữ một lúc.
Hắn cố ý kéo dài thời gian là để Linh Mộng cầm chân yêu thú, hắn không có thiện cảm gì với đám yêu cầm kia, tốt nhất là đánh cho chúng nó rụng sạch lông.
- Lỡ như nha đầu kia thả đám yêu cầm trở lại thì sao ?
- Làm sao có thể, mọi chuyện ta đã tính hết rồi.
Lâm Phong vừa dứt lời thì thấy một thân ảnh xuất hiện bên ngoài hang động dọa hắn hết cả hồn.
- Là ngươi sao, ta còn tưởng đám yêu cầm kia trở lại.
- Ngươi yên tâm, đám yêu cầm kia sẽ không bao giờ trở lại.
Linh Mộng nói xong liền ném ra năm đầu yêu cầm tới trước mặt Lâm Phong, đúng như hắn dự đoán mỗi đầu yêu cầm đều bị nàng đốt trụi lông, thật quá tàn bạo.
Sao khi Lâm Phong thu lại đám yêu cầm, hai người tiếp tục lên đường nhưng lần này đã có sự thay đổi, người dụ yêu thú rời đi không phải Linh Mộng mà là hắn.
- Ta phản đối.
- Phản đối vô hiệu.
Linh Mộng nói xong liền ném hắn vào bên trong hang động.
- Á…
- Gaoo…
Hai tiếng thét cùng lúc truyền đến, Lâm Phong từ bên trong hang động phóng ra, phía sao là một đầu yêu hùng đang tức giận đuổi theo.
Linh Mộng nhìn hai tên kia rời đi thì nhàn nhã bước vào hang động, đi được một lúc thì có một bóng đen to lớn xuất hiện phóng về phía nàng.
- Gaooo…
Yêu hùng vốn có một cặp, một đầu đã đuổi theo Lâm Phong, đầu còn lại thì ở trong hang động canh giữ, vừa nhìn thấy Linh Mộng tiến vào liền tấn công.
Hỏa quang lóe lên, đầu yêu hùng bị đánh bay thẳng vào bên trong, thân thể to lớn rơi trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, đám lông trước ngực bị cháy hơn một nữa.
- Là ngươi dọa ta, không phải ta cố ý.
Linh Mộng tiếp tục tiến vào bên trong, sao khi lượn vài vòng thu hết gia tài của đám yêu thú rồi rời đi.
Cách hang động vài dặm, Lâm Phong vẫn đang cùng yêu hùng giao chiến, hắn chạy phía trước còn yêu hùng đuổi phía sao nhìn qua giống như một lớn một nhỏ đang chơi đuổi bắt.
- Ăn một đao của lão tử.
Lưu tinh đao từ trên cao bổ thẳng vào đầu yêu hùng nhưng bị đại thủ của yêu hùng chặn lại, chỉ thấy vài sợi lông đen rơi trên mặt đất.
- Gào…
Yêu hùng thét lên, một tay đánh tới, Lâm Phong lập tức đạp bộ pháp chạy đi.
- ẦM…
Nơi hắn vừa đứng bị đánh thành một cái hố sâu, đất đá tán loạn, vừa rồi không nhanh chân thì hắn đã nằm luôn bên dưới hố.
- Phong hỏa pháp chỉ… phá.
Hỏa cầu phá không nhắm thẳng vào hùng nhãn, hắc thủ yêu hùng vỗ nhẹ một cái đã làm cho hỏa cầu tan nát, lúc này Lâm Phong xuất hiện sau lưng, đại đao chém tới.
- Keng…
- Nà ní.
Lưu tinh đao va vào lưng yêu hùng lóe lên từng tia lửa như hai thanh binh khí chạm vào nhau, một đao của hắn hoàn toàn vô dụng.
Yêu hùng xoay người vỗ về phía Lâm Phong nhưng một lần nữa lại vỗ vào chỗ trống, cơ thể to lớn làm cho tốc độ của nó bị hạn chế không ít.
Không thể đánh trực diện với đối thủ, Lâm Phong chuyển qua đánh du kích, hắn vừa đánh vừa di chuyển với tốc độ cao làm cho tên to lớn này kiệt sức mới thôi.
- Gào…
Đột nhiên yêu hùng hướng về phía Lâm Phong gào lớn, thanh âm chấn động làm cho mặt đất nứt vỡ, đại thụ đỗ ngã.
Lâm Phong cảm giác lòng ngực như vỡ nát, thần thức rối loạn, hắn ném ra một đạo hỏa cầu sao đó nhanh chân chạy đi, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Có một đám yêu thú đang chạy tới chỗ này.
- Chắc bọn yêu thú đến theo tiếng gọi của yêu hùng.
Dù là bên trong bí cảnh hay là bên ngoài Hoang Nguyên thì tu sĩ đều phải đánh nhang rút gọn, đợi khi đám yêu thú tổ chức đánh hội đồng thì xác định.
Lâm Phong lấy ra âm dương ma trận, hắn đã sớm ném âm trận trên đường đi giờ chỉ cần kích hoạt là có thể thoát khỏi đầu yêu hùng này, chỉ là không biết yêu nữ kia làm ăn thế nào rồi.
Ngay lúc Lâm Phong định dùng ma trận thì một đạo hồng hỏa bay tới đánh trúng vào yêu hùng, cảm giác giống như một sợi lông hồng rơi trên mặt đất nhưng lại khiến cả đại địa rung chuyển, đầu yêu hùng chỉ hú lên một tiếng rồi nằm gục xuống.
Linh Mộng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, nhìn bộ dáng tơi tả của hắn thì nở một nụ cười, ánh mắt quan tâm.
- Ngươi có sao không ?
- Còn tốt, vẫn chưa chết được.
- Vậy mau đi thôi.
Nơi này đã bị yêu thú phát hiện nên không thể ở lâu, hai người nhanh chóng đi tìm một chỗ ẩn nấp.
Vừa đến nơi, Linh Mộng lấy ra toàn bộ chiến lợi phẩm đưa cho hắn, không thiếu một thứ.
Lâm Phong cẩn thận kiểm tra, so với mấy lần trước đều như nhau chỉ là có thêm một đầu yêu hùng, hắn thu hết vào túi trữ vật, ánh mắt tức giận nhìn yêu nữ.
- Lân này ta mém chút đã bị ngươi hại chết đó, có biết không ?
- Vậy sao, ta không nghĩ ngươi lại vô dụng như vậy.
- Cái gì mà vô dụng, đầu yêu hùng kia rõ ràng là huyền thú đỉnh phong, một tên tam cấp tu sĩ như ta làm sao mà đánh lại.
Linh Mộng nhảy lên một cành cây gần đó, bộ dáng ta không quan tâm.
- Đó là chuyện của ngươi.
- Không được, chuyện này quá nguy hiểm, ta đề nghị chấm dứt hợp tác.
- Được thôi, ngươi có thể đi nhưng toàn bộ những thứ đã lấy được đều phải để lại.
- Không thể nào.
Hơn nữa tháng nay hai người làm ăn vô cùng tốt, số lượng linh thạch cướp được đã lên đến mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch, huyền dược có mấy trăm gốc làm sao hắn có thể bỏ được.
Linh Mộng mỉm cười nhìn hắn.
- Vậy thì chúng ta tiếp tục.
- Ta phản đối, phần của ta nguy hiểm hơn theo lý phải được chia nhiều hơn.
- Ngươi muốn bao nhiêu ?
Lâm Phong nghĩ ngay đến 9 phần nhưng sợ bị yêu nữ nướng chín nên miễn cưỡng nói.
- Ta 8 phần, ngươi 2 phần.
- Hử ?
- Ta 7 ngươi 3 cũng được.
Linh Mộng liếc hắn một cái, đôi con ngươi màu đỏ kia làm cho toàn bộ lông tốc của hắn dựng đứng.
- Ta 6 ngươi 4, không thể thương lượng.
- Tùy ngươi.
Sao khi thương lượng xong Lâm Phong lấy ra mấy khối linh thạch khôi phục linh lực, sao đó dùng thêm vài viên đan dược, trong lúc giao chiến hắn đã bị thanh âm của yêu hùng đả thương còn tốt là vết thương không nghiêm trọng.
Sáng hôm sao, hai người tiếp tục lên đường, Linh Mộng vẫn là người tìm kiếm vị trí của yêu thú, phải thừa nhận tốc độ tìm yêu thú của yêu nữ là cực tốt, cách nữa giờ là nàng lại tìm được một cái hang động.
- Có khi nào nha đầu này là yêu khuyển đầu thai không ?
- Chắc vậy.
Lâm Phong đồng ý với quan điểm của lão đầu, thiên tài như hắn cũng không tìm nhanh như nàng thì chỉ có thể giải thích là khả năng của yêu nữ được di truyền từ kiếp trước.
- Phía trước có một cái hang, ngươi mau tiến vào xem thử.
- Hang ở đâu mà nhiều vậy.
Cách đó gần một dặm đúng là có một cái hang khá kín, mắt thường rất khó nhìn thấy nhưng không giấu được cái mũi của yêu nữ.