Lãnh Hàn Băng nói xong thì rời đi, trong đầu quanh quẩn câu nói của tiểu muội, sao nàng lại quan tâm đến lưu manh, chẳng phải lúc trước nàng luôn muốn nhìn hắn đau khổ sao?
- Có lẽ là vì hắn đã cứu ta.
Bên trong một căn phòng cách đó không xa, Lâm Phong đang chăm chỉ luyện dược, nhờ có sự chỉ dẫn của lão đầu mà đan thuật của hắn không ngừng tiến bộ, có lúc hắn luyện ra được mười bốn bình dược tề trong một lò.
- Lão đầu một lò dược tề thật sự có thể luyện ra hai mươi bốn bình sao ?
- Tất nhiên.
- Lão nhìn xem phải loại bình này không, có khi nào thời của lão dùng bình nhỏ hơn không ?
Lâm Phong đã luyện y theo lời lão đầu cũng không cách nào rặng ra được mười lăm bình chứ đừng nói đến hai mươi tư bình.
- Dược bình tương tự với thứ tiểu tử ngươi đang dùng, thật ra thì đan thuật của ngươi đã tạm được, ở nơi này có thể gọi là thiên tài.
- Sao hôm nay lão dễ tính vậy, có niềm vui hả ?
- Đan thuật không chỉ dựa vào thủ pháp mà còn có nguyên liệu, đan đỉnh quan trọng nhất vẫn là hỏa linh thể, tuy tiểu tử ngươi luyện liệt hỏa phần thiên nhưng trong hỏa lực vẫn chứa nhiều tạp chất, chưa đạt đến mức thuần hỏa.
- Thì ra là vậy.
Nhìn mấy chục bình dược tề trước mặt, tuy không thể đạt đến đỉnh phong đan đạo nhưng đã dư dã sống qua ngày, làm người phải biết dừng đúng lúc, tham thì thâm đấy.
Lão đầu nhìn vẻ mặt suy tư của hắn khẽ an ủi.
- Tiểu tử ngươi cũng không cần buồn, liệt hỏa phần thiên càng luyện thì hỏa lực của tiểu tử ngươi sẽ càng tinh thuần, mặt dù không hoàn toàn so được với hỏa linh thể nhưng vẫn đạt đến bát phần.
- Đã là ý trời, không thể nghịch thiên thì chỉ biết cam chịu.
- Thật ra vẫn còn một cách giúp ngươi có được hỏa linh thể, ngươi có từng nghe nói qua thiên địa linh hỏa chưa ?
Lâm Phong lắc đầu, kiến thức tu luyện của hắn đúng là ít đến đáng thương, ngoại trừ cấp độ ra thì những thứ còn lại hầu như mù tịt.
- Tương truyền lúc thiên địa sơ khai, ngũ hành xuất hiện sao khi tạo nên vạn vật thì vẫn còn lưu lại ngũ hành nguyên khí, trãi qua hàng vạn năm sinh ra linh tính lại trở thành thiên địa linh nguyên gồm có, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và dị nguyên.
- Thiên địa linh nguyên này tìm ở đâu ?
- Lão phu không rõ.
- Vậy mà ta còn tưởng thứ gì lão cũng biết.
Hắn thu lại toàn bộ số dược tề, sáng mai sẽ đến dược phòng bàn giao sao đó vào thành mua một ít linh dược về luyện đan, còn bây giờ thì ngủ một giấc cho sướng.
Trên một ngọn núi cao có một đôi nam nữ đang tay trong tay ngắm nhìn thất sắc phong linh, phía chân trời là những cánh chim đang bay về tổ, từng cơn gió nhẹ thoáng qua làm tóc nữ tử khẽ rung, thất sắc thải vân trên cao soi xuống tô điểm thêm vẻ đẹp động lòng của nàng.
Nam tử giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài, nữ tử e thẹn nhắm mắt, khóe môi nam tử khẽ nhếch, khoảng cách nhỏ dần theo thời gian, đôi môi sẽ là điểm chạm đầu.
- Ầm… Lâm Phong mau ra đây.
- Trời sập hả ?
Lâm Phong giật mình tỉnh giấc, hắn còn chưa kịp làm gì Liễu Huân Vũ thì đã bị phá hôi, bên ngoài vẫn truyền đến tiếng la hét.
- Lâm Phong nhanh ra đây, ta có chuyện muốn nói.
- Là tên khốn nào không biết sống chết dám la hét bên trong thánh cung.
Hắn vừa mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Phi Dao đang giơ tay lên, ý định tiếp tục đập cửa.
Nàng nhìn thấy hắn liền bỉu môi nhắc nhở.
- Ngươi đừng tưởng làm nội môn đệ tử rồi thì có thể sống suиɠ sướиɠ, làm gì ngủ đến bây giờ mới dậy ?
- Hôm qua ta thức đêm luyện đan nên ngủ trễ.
- Có thật không đó.
Lâm Phong cười cười cho qua, hắn tìm cách đánh trống lãng.
- Lãnh sư tỷ tìm ta có chuyện gì không ?
- Ta muốn đi vào thành, ngươi có muốn đi không ?
- Muốn nhưng ta phải đến dược phòng trước.
Lãnh Phi Dao mở to mắt nhìn hắn.
- Ngươi đến dược phòng làm gì ?
- Ta vừa luyện chế xong vài bình dược tề, giờ đến đó bàn giao.
- Ngươi luyện dược cho thánh cung sao ?
- Đúng vậy a.
Hắn thành thật gật đầu, Lãnh Phi Dao liếc nhìn xung quanh không thấy ai nhỏ giọng nhắc nhỡ.
- Sao ngươi không đến nhiệm vụ bảng làm nhiệm vụ, luyện dược cho thánh cung không có nhiều lợi ít đâu.
- Ta cũng biết nhưng điểm cống hiến của ta không đủ.
- Ta quên mất ngươi chỉ vừa tiến cung.
Để tiết kiệm thời gian hai người vừa đi vừa nói, phần lớn là Lãnh Phi Dao hỏi còn hắn thì trả lời, một lúc sao cả hai đi đến dược phòng, Lâm Phong lấy ra số dược tề đưa cho Chu Lão.
- Tiền bối mời kiểm tra.
Chu Cát nhìn qua mấy bình dược tề, toàn bộ là thượng phẩm, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
- Tiểu tử ngươi có muốn tiếp tục luyện dược không ?
Lâm Phong suy nghĩ một chút liền gật đầu, hắn tiếp tục lãnh thêm năm lò dược tề vậy là số điểm cống hiến thế chấp của hắn vẫn nằm ở dược phòng.
Sao khi giao dịch xong, Lâm Phong rời dược phòng đi đến đại môn của Đan cung, Lãnh Phi Dao đã nói sẽ đợi hắn ở đó.
- Sao ngươi đi lâu như vậy ?
- Ta vừa nhận thêm mấy đơn hàng.
- Đi thôi.
Hai người đi thẳng đến Cửu Huyền thành, trên đường đi Lãnh Phi Dao liên tục ca hát nhảy múa, vừa nhìn đã biết tâm tình hôm nay của nàng rất tốt.
Lâm Phong thì ngược lại, lâu lâu gặp xuân mộng chưa làm ăn được gì đã bị phá, bây giờ nhìn thấy thủ phạm vui vẻ như vậy làm sao tâm tình hắn tốt cho được.
Đi hơn một canh giờ mới đến được Cửu Huyền thành, Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Sao nơi này không bài một cái truyền tống trận cho tiện ?
- Sao ta biết được.
Lãnh Phi Dao bỉu môi, chuyện này là do lão thánh chủ quyết định đâu liên quan gì đến nàng.
Nàng dẫn hắn đi dạo vài vòng bên trong thành, nơi này thật sự quá rộng lớn, đi suốt mấy giờ liền vẫn chưa hết một gốc, Lâm Phong bị tiểu nha đầu quay đến hoa mắt chóng mặt.
- Sư tỷ đến Vạn Bảo các chưa ?
- Ngươi muốn đi thẳng đến Vạn bảo các luôn sao ?
- Tất nhiên.
Lâm Phong lập tức gật đầu, trên đường lớn tuy có nhiều tài nguyên nhưng quan trọng là hắn không có nhiều linh thạch, chỉ nhìn thôi mà không làm ăn được gì thì đó gọi là tra tấn chứ đâu phải thưởng thức.
Lãnh Phi Dao bỉu môi.
- Sao ngươi không nói sớm.
Nàng là một người có trách nhiệm rất cao với công việc, tỷ tỷ yêu cầu đưa hắn đi tham quan nên nàng phải dẫn hắn đi hết cái thành này mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
- Đi theo ta.
- Chẳng phải ta luôn đi theo sư tỷ sao ?
Lâm Phong phát hiện ra một điều là bên trong thánh cung hình như không có người nào là bình thường cả, đầu tiên là băng nữ, tiếp đó là yêu nữ, gian thương và bây giờ là một nha đầu trời ơi đất hỡi.
- Thiên tài tất nhiên phải khác người, đúng rồi nhất định là như vậy.
Sao khi lượn thêm vài vòng thì cũng đến được Vạn bảo các, cho dù ở nơi đâu thì Vạn Bảo các vẫn là nơi to lớn nhất, hoành tráng nhất, chỉ là bật thềm dẫn vào đại môn thôi đã có chín mươi chín cái, toàn bộ được lót bằng hoàng kim khoáng thạch.
Hai người một trước một sao tiến vào bên trong, Lãnh Phi Dao vừa đi vừa giới thiệu cho hắn, bộ dáng hoàn toàn giống với hình tượng sư tỷ gương mẫu.
- Nơi này là chỗ giao dịch, bên kia là đan phòng, bên đó là khí phòng, phía trước rẽ trái là phòng đấu giá, rẽ phải là nơi chưng bài những thứ hiếm có, trên lầu là hàng cao cấp muốn lên trên thì phải có thẻ bài.