Lâm Phong bất lực nhìn thanh niên to cao bên cạnh, giờ mà đánh nhau thì tối nay còn làm ăn gì nữa.
- Hổ ca có mang theo củi khô không ?
- Lấy thứ đó làm gì ?
- Có thể đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút.
- Huynh đệ nói có lý, đợi ta một chút.
Lý Thành Hổ dứt lời liền rời đi, nơi này là bên trong rừng núi chỉ cần tìm một lúc là có cả đống củi khô.
Một nam một nữ khẽ nhìn nhau sao đó cùng ngắm hoàng hôn, không ai lên tiếng, cảnh vật tĩnh lặn như một bức tranh.
Đêm xống, hoang nguyên là một màu đen âm u và đáng sợ, không một tiếng động cứ như mọi thứ đã tan biến. Một đôi huyết nhãn hiện ra, hấp huyết chu từ từ bò khỏi hang, đôi mắt như lồng đèn liên tục liếc nhìn xung quanh.
Huyết chu bò được một lúc thì dừng lại đổi sang hướng khác, lúc sao nó tiếp tục dừng lại, phía trước là xác một con yêu trư, một trong những con mồi ngon nhất của hấp huyết chu.
Nhưng huyết chu không vội tấn công mà nằm một bên chờ đợi, đôi huyết nhãn vẫn liên tục liếc nhìn xung quanh.
- Tên này nằm chờ thời a?
Lâm Phong đợi hơn nữa giờ vẫn không thấy đối phương có động tĩnh, còn đợi nữa không chừng sẽ có thêm một đám yêu thú kéo tới. Lý Thành Hổ như hiểu được tâm ý của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Có tấn công không?
- Đợi thêm chút nữa.
Liễu Huân Vũ vẫn nhìn hấp huyết chu phía xa, vì trời tối nên không thấy rõ, đến giờ nàng vẫn chưa xác định được cấp độ chính xác của yêu thú.
- Tiểu tử cẩn thận phía sao.
- Coi chừng.
Lâm Phong lập tức đạp vân tung mị ảnh chạy đi, hắn vừa phóng lên liền đẩy hai người bên cạnh ra hai bên.
- xè… xè…
Nơi hắn vừa đứng xuất hiện ba sợi tơ to như ngón tay cắm thẳng vào mặt đất, lúc này hấp huyết chu đang nằm yên chợt xuất hiện đối diện, cái miệng to lớn phun ra từng sợi tơ.
- Không phải một con mà là một cặp.
Lý Thành Hổ vừa lộn một vòng vừa hét lên, Lâm Phong nấp sao một cây đại thụ chửi thầm.
- Tên này gian xảo thật, nó không nằm chờ thời mà là chờ đồng bọn.
Liễu Huân Vũ bay lên một ngọn cây nhìn rõ được vị trí của hai đầu yêu thú.
- Một huyền thú cao giai, một huyền thú đỉnh phong.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc thì hét lên.
- Liễu đạo hữu là nữ nhân đầu huyền thú đỉnh phong sẽ giao cho đạo hữu, tên còn lại hai huynh đệ chúng ta sẽ xử lý.
- Tốt.
Lý Thành Hổ cũng đồng ý, trong số ba người thì Liễu Huân Vũ có tu vi cao nhất tất nhiên phải đối phó với đầu yêu thú mạnh nhất, còn chuyện nam nữ sao này ở không bàn tiếp.
Liễu Huân Vũ nhìn hai tên kia lao về phía đầu huyền thú cao giai, mũi chân khẽ điểm, ngọc thể như một cơn gió lướt tới đầu huyền thú còn lại. Hấp huyết chu tổng cộng có hai con, trong đó con đực là huyền thú cao giai, con cái là huyền thú đỉnh phong, về kích thước thì con cái to gấp rưỡi con đực.
Đầu yêu thú nhìn Liễu Huân Vũ lướt tới liền phun ra một đám tơ chặn lại đường đi của nàng.
- Lạc diệp phi ảnh.
Ánh kiếm lóe lên, từng sợi tơ bị cắt đứt giữa không trung như lá cây rơi xuống mặt đất.
- Phong hỏa pháp chỉ.
Nàng kích hoạt hai tờ pháp chỉ, hỏa tiễn nhắm thẳng vào yêu nhãn che khuất tầm nhìn của yêu thú, hấp huyết chu nhanh chân nhảy qua một bên, nó vừa chạm đất thì đối thủ đã xuất hiện bên cạnh, trường kiếm vung lên, một chân của huyết chu rơi xuống.
- Khét…
Bên kia chiến tuyến hai thanh niên đang vây đánh một đầu yêu thú, Lâm Phong nhờ bộ pháp linh hoạt nên tấn công phần đầu, Lý Thành Hổ thừa cơ hội đâm sao lưng.
- Phong hỏa pháp chỉ… phá.
Ngọn lửa đốt trụi một đám tơ yêu thú, Lâm Phong vác theo lưu tinh đao chém tới, hắn vừa phi tới thì bị một chân yêu thú đạp bay ra.
- úi cha… đau…
Lý Thành Hổ thừa cơ chém một đao vào lưng hấp huyết chu.
- Khét…
Yêu thú rống lên một tiếng, quay đầu tấn công Hổ ca, nó há miệng phun ra cùng lúc 10 sợ tơ về phía đối thủ.
- Phong hỏa pháp chỉ… phá.
Thế tơ như một mảnh lưới bị ngọn lửa đốt thủng một lổ lớn, Lý Thành Hổ lập tức chui qua cái lỗ thoát thân, hắn vừa chạm đất thì hấp huyết chu lao đến.
- Ăn một đao của lão tử.
Lâm Phong thừa cơ chém một đao ở phía sau, hắn vừa tới gần thì bị hấp huyết chu đá bay.
- úi da… đau…
- Tiểu tử ngươi không thể im lặng mà đánh sao, Làm gì mà hét lên như diễn kịch vậy.
- Không phải mấy tên cao thủ thường làm vậy hả?
- Ngươi cũng gọi là cao thủ?
Giọng nói của lão đầu tràn đầy kinh bỉ, cả đời lão chưa thấy loại cao thủ gì mà cứ nhắm vào mông đối phương để đánh. Lâm Phong xoa ngực đứng lên, huyền cấp cao giai yêu thú đúng là không thể so với mấy loại tạp nham hắn từng gặp, không thể dùng cách cũ thì dùng cách khác.
- Ăn một đao của lão tử.
Hấp huyết chu đang tấn công Hổ ca chợt khựng lại, theo thói quen đá một cước vè phía sao nhưng lần này hụt rồi, hỏa diễm bay tới đốt cháy một chân của yêu thú.
- Hắc hắc… ngạc nhiên chưa.
- Khét…
- Ăn tiếp một đao của lão tử.
Thêm hai ngọn hỏa diễm lao tới, hấp huyết chu bị đau một lần liền khôn ra, nó phun vài sợ tơ ngăn lại hỏa diễm.
Từ phía sao hỏa diễm một bóng người phóng ta chém một đao vào giữa đầu yêu thú, lưu tinh đao cấm vào một nữa, huyết thú phun như mưa.
- Đã nói rồi không nghe.
Lý Thành Hổ phóng tới đâm thêm một đao xuyên qua bụng yêu thú, hấp huyết chu rung lên vài cái rồi gục ngã, nằm im bất động.
Ở một nơi gần đó, Liễu Huân Vũ vung kiếm chém xuống, hấp huyết chu nằm yên trên mặt đất, hai mắt vô thần, sinh cơ tán loạn.
- Nha đầu này không tệ, tiểu tử ngươi nên cẩn thận.
Lão đầu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nữ tử phía xa, kiếm pháp của nàng đã đạt đến cảnh giới khá cao so với Lâm Phong thì như trời với đất.
- Nữ nhân lão tử nhìn trúng tất nhiên phải hơn người.
Lâm Phong nhìn hấp huyết chu nằm yên trên đất cảm giác có chút lạnh người, đường kiếm của nàng vừa nhanh vừa gọn không biết hắn có né kịp không.
Ba người nhanh chóng thu dọn hiện trường, trận chiến vừa rồi gây ra không ít động tĩnh nhất định sẽ thu hút yêu thú tới đây, giờ phải tìm chỗ an toàn để ẩn nấp.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, cả đám hướng tới hang của hấp huyết chu đi đến, bọn yêu thú thường không tiến vào lãnh địa của đối thủ cho nên chỗ này tương đối an toàn.
Động của hấp huyết chu nằm giữa vách núi, người thường khó mà lên được nhưng với tu sĩ chỉ là vài bước chân, hang động như một cái thông đạo kéo dài vài trượng, cuối hang là một khoảng trống khá lớn có vài bộ thú cốt, mùi hơi kinh.
- Thứ gì đây?
Lâm Phong nhìn thấy bên trên mấy bộ hài cốt mọc vài cọng cỏ, thân trắng như tuyết tỏa ra bạch vụ lượn lờ.
- Huyền cấp hóa cốt thảo, lớn thế này có thể xem là trung phẩm.
Gốc linh dược này khá đặt biệt chỉ mộc trên thú cốt, có thể dùng để luyện chế hóa cốt dược tề khiến đối thủ mất đi sức chiến đấu, cũng có thể luyện chế thành đại cốt dược tề chuyên trị các bệnh về xương như đau nhức xương khớp, thoái hóa đốt sống cổ…
Lâm Phong còn tưởng tìm được bảo vật hóa ra chỉ là linh dược thông thường, đem bán cũng được mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch.