Hắc mộc thử là yêu thú sống thành đàn có lúc lên đến vạn con nhưng bọn chúng ở sâu trong lòng đất rất khó bắt được, tuy số lượng rất đông nhưng lại thuộc hàng hiếm có khó tìm, đặt biệt là thịt của loài này vừa ngon vừa bổ bán rất được giá.
- Nếu thật sự thành công thì lần này phát tài rồi.
Phía Bắc Thương Vân thành hơn 100 dặm có một ngọn núi nhỏ, vách núi có hàng trăm hang động lớn như giếng đào, nhìn qua giống như tổ ong, chân núi được bụi rậm bao phủ rất khó xác định phương hướng.
- Chỗ này không phải dễ tìm.
- Tất nhiên, ngoài ta ra chưa chắc có người thứ 2 biết được nơi này.
Trong Thương Vân thành người có tu vi cao hơn Lâm Phong vô số nhưng nói về đường đi thì hắn chính là trùm khu này, 1000 dặm xung quanh đây không có nơi nào là không có dấu chân của hắn.
- Tiểu tử ngươi cũng rãnh quá nhở.
- Nếu một ngày lão chết vì không biết đường chạy thì cảm giác ấy sẽ như thế nào?
Lâm Phong mất một lúc chui qua bụi rậm, tay hắn nắm sẵn một tấm tật phong chỉ, một khi có biến lập tức quẹo ngay.
- Được rồi, chỗ này đi.
Lão đầu chỉ vào một chỗ trước cửa hang, Lâm Phong ném vài khúc cây vào chỗ đó rồi cho một ít bột trắng vào.
- Lão đầu thực sự không sao chứ?
Hắc mộc thử tuy chỉ là hoàng cấp sơ giai yêu thú nhưng số lượng có khi lên tới vạn con, một khi bị quần công thì không biết đường đâu mà chạy.
- Linh thạch trước mặt muốn lấy hay không tùy ngươi.
Lâm Phong đốt xong ngọn lửa liền nấp vào một bụi cây gần đó, chưa đầy một phút đã nhìn thấy một con hắc mộc thử từ trong hang chạy ra, bộ dáng như mấy thanh niên say rượu.
Hắc mộc thử trông như chuột, thân đen lông xù, cao gần nửa thước, nặng gần 50 cân, đặt biệt là cặp răng to lớn và cặp móng sắc nhọn là nguyên liệu chế tạo hoàng cấp binh khí.
- Tới rồi.
Lâm Phong từ trong bụi phóng ra chém một đao vào cổ yêu thử, hắc mộc thử chưa biết chuyện gì đã nằm im trên đất, cả quá trình nhanh như chớp mắt.
Hắn thu hắc mộc thử vào cổ nhẫn xong liền nhảy vào bụi tiếp tục ẩn trốn, một lúc sao lại có một con hắc mộc thử chui ra, cả quá trình cứ liên tục lập đi lập lại gần một canh giờ.
- Con này sao to thể nhỉ? chắc là hoàng cấp cao giai yêu thú.
Lâm Phong nhìn hắc mộc thử cao gần một thước đang đi tới, ánh mắt do dự, với tu vi chiến sư nhất cấp đỉnh phong của hắn vẫn chưa đủ để đánh một trận với tên này.
- Tiểu tử không đánh thì rút, đợi hết thuốc muốn chạy cũng không kịp.
- Rút.
Lâm Phong vừa xoay người chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn lập tức kích hoạt tật phong pháp chỉ phóng như bay ra khỏi ngọn núi, hắc một thử liên tục truy đuổi theo sao lúc đầu chỉ có một con, chạy được một lúc thì thành một bầy.
Lâm Phong lấy ra một viên hắc châu ném xuống đất, hắc châu vỡ tung tỏa ra hắc vụ bay tứ tán, loại hắc vụ này có tác dụng tạm thời làm cho khứu giác yêu thú mất linh không đánh hơi được mùi tu sĩ, mỗi viên giá 10 khối hạ phẩm linh thạch, nơi bán chủ yếu là Vạn bảo các.
Bạch bào lão đầu nhìn Lâm Phong chạy một mạch ra khỏi ngọn núi, lão phải thừa nhận thiên phú chạy trốn của tên này cao tuyệt, có lúc lão còn nghĩ nơi này là nhà của hắn.
Lâm Phong chạy được một lúc thì lấy một bình hồi khí tán ra dùng, linh lực trong cơ thể lập tức được hồi phục một nửa.
- Oaa ha ha ha ha ha…
Nhìn hơn 100 đầu hắc một thử trong cổ nhẫn, Lâm Phong nhịn không được mà cất tiếng cười nham nhở, đây là lần thu hoạch lớn nhất của hắn từ khi hành đạo đến giờ.
- Lão đầu lần này mỗi người một nửa có được không ?
- Tiểu tử ngươi thích thì cứ lấy, không liên quan đến lão phu.
Bạch bào lão đầu nói với giọng vô cảm, không ngờ có một ngày bản thể của lão lại chứa loại yêu thú cấp thấp nhất này.
- Như vậy sao được chứ…
Giá một con hắc mộc thử thông thường rơi vào khoảng 4 – 8 khối hạ phẩm linh thạch, nếu đem toàn bộ hắc mộc thử đi bán thì có thể thu về
gần 1000 khối hạ phẩm linh thạch.
- Tiểu tử, số hắc mộc thử đó ngươi muốn làm gì cũng được nhưng xương của bọn chúng không được động tới.
- Ý của lão là ta ăn thịt còn lão gặm xương có phải không ?
- Thứ đó có lợi cho ngươi.
Lâm Phong nhíu mày.
- Lợi gì ?
- Sao này sẽ biết.
- Không nói thì thôi.
Dù sao xương của hắc mộc thử không thể luyện khí cùng lắm là hầm được vài nồi nên giá cả không được bao nhiêu, quan trọng nhất là thịt, da, nanh, vuốt và huyết thú đều có thể đổi lấy linh thạch.
Lâm Phong vừa tiến vào thành đã chạy đến Vạn bảo các đổi 10 con hắc mộc thử để lấy một ít linh thạch tiêu dùng, nếu mang đi đổi cùng lúc 100 con hắc mộc thử sẽ khiến không ít ruồi bọ chú ý.
- Tiểu tử trước tiên mua vài thanh pháp châm, lão phu sẽ chỉ ngươi cách tế luyện pháp chỉ.
- Tốt.
Pháp châm là loại bút đặt biệt dùng để khắc pháp văn lên da thú, thứ này được làm từ kim khoáng hoặc xương thú, vừa nhọn vừa cứng còn có thể làm binh khí.
Sao khi mua một số thứ lão đầu yêu cầu, Lâm Phong tốn gần 100 khối hạ phẩm linh thạch, tuy vừa kiếm được một mớ lớn nhưng hắn vẫn cảm giác đau tim.
- Ý… là mỹ nữ kìa.
Lúc này có một hồng y nữ tử dáng người vừa cao vừa trưởng thành, trước công sau vểnh, lướt qua người Lâm Phong, hương thơm mê người như ma thuật cuốn lấy linh hồn của hắn.
- Thơm thật.
Bên trong Vạn bảo các có không ít ánh mắt nhìn về phía mỹ nữ, có lẽ nàng đã quen với loại cảm giác này nên không quá kinh ngạc.
Tên phục vụ vừa thấy mỹ nữ liền vui vẻ chạy đến.
- Liễu cô nương mời đi lối này, tiểu thư đang đợi bên trong.
Mỹ nữ khẽ gật đầu đi theo tên phục vụ, vài chục ánh mắt vẫn nhìn theo, đối với loại mỹ nữ thế này chỉ cần nhìn phía sau là đủ.
- Lão phu biết một loại xuân dược chỉ cần ngửi thôi thì nha đầu kia sẽ mê tiểu tử ngươi như điếu đổ, có muốn thử không ?
Lâm Phong mỉm cười dâm đãng.
- Lão đầu không ngờ lão lại là con người à nhầm là khí linh hèn hạ như vậy, có lẽ ta nên cách xa lão một chút.
- Tiểu tử ngươi thật không muốn sao ?
- Lão chưa nghe câu thất phu vô tội hoài bích có tội sao ? nữ tử khi xinh đẹp đến một mức độ nào đó sẽ biến thành bảo vật vạn người thèm muốn.
- Chết nhát.
Sao khi trở lại phòng Lâm Phong tiếp tục tu luyện, theo lời của lão đầu trước tiên hắn cần phải luyện thành tầng thứ nhất của liệt hỏa phần thiên thì có thể mở ra con đường tài lộ cho hắn.
Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện thì bên trong một căn phòng khác, hai mỹ nữ đang ngồi đối diện với nhau, hồng y nữ tử là người mở lời trước.
- Lãnh tiểu thư mời ta đến có chuyện gì sao ?
- Ta sẽ tiến vào một di tích, hi vọng Liễu đạo hữu có thể đi cùng.
- Là di tích bên ngoài hoang nguyên kia sao ?
- Đúng vậy.
Liễu Huân Vũ do dự nhìn đối phương.
- Thật ra Ảnh Nguyệt đoàn đã có kế hoạch tiến vào nơi đó, ta cũng đã đăng kí tham gia.
Lãnh Hàn Băng như đoán trước được mọi chuyện, giọng nói lạnh nhạt nhẹ vang.
- Ta sẽ đi cùng các ngươi, giá cả tùy ý.
- Nếu Lãnh tiểu thư đi cùng đó là phúc khí của Ảnh nguyệt.
- Khi nào xuất phát thì nói ta biết.
- Quyết định như vậy.
Liễu Huân Vũ vui vẻ đồng ý, nàng biết bản lĩnh của nữ tử đối diện hơn xa đoàn trưởng, có nàng ta tham gia thì chuyến đi này sẽ an toàn hơn rất nhiều.