Lâm Phong chỉnh lại trang phục, bài ra diện mạo tiêu soái nhất của hắn, hít một hơi thật sâu tịnh tâm điều khí rồi gõ cửa.
Một lúc sao bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, Liễu Huân Vũ xuất hiện, nàng vẫn mặt hồng y bó eo tôn lên dáng người đầy đặn, gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mộng, tóc buôn như thác, chân dài miên mang làm cho tên nàng đó nhìn sướng mắt.
- Lâm đạo hữu, có chuyện gì không ?
- Ta… ta đi nhầm à không ta đến tìm Liễu đạo hữu có chút chuyện.
- Là chuyện gì ?
- Chuyện…
Lâm Phong nhìn nữ tử đối diện, không biết tại sao hôm nay nàng lại mặt ít y phục hơn thường ngày làm cho hắn nhìn đến quên luôn lời thoại.
- Đừng nói ai biết tiểu tử ngươi quen lão phu.
Lão đầu nhìn vẻ mặt đần độn của hắn chỉ muốn đá cho khuất mắt, mấy đời đệ tử của lão đều là kiêu hùng một phương, thê thiếp thành đàn, không phải thánh nữ thì cũng là thiên kim đại tộc, giờ nhìn tiểu tử này mà thấy chán, càng nghĩ càng tức.
Lâm Phong nghe lão nói cho dù da mặt có dày thì cũng thấy nhột, nhất định phải lấy lại phong độ.
- Ta có thể vào trong nói chuyện không ?
Liễu Huân Vũ nhíu mày, nếu là bình thường thì nàng đã rút kiếm rồi, khuê phòng của nữ nhân sao có thể để nam nhân tùy tiện vào được.
- Lâm đạo hữu đang nói đùa có phải không ?
- Hả ?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của nàng mới biết bản thân lỡ lời, nét mặt liền thay đổi.
- Vừa rồi ta chỉ nói chơi đạo hữu đừng để ý, ta đến đây là để hỏi chuyện của quỷ linh chi.
- Là chuyện này sao ?
Liễu Huân Vũ nhỏ giọng, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
- Chuyện này đạo hữu yên tâm, Lưu đoàn trưởng đang giải quyết, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có kết quả.
- Đa tạ đạo hữu đã cho ta biết.
Lâm Phong dần lấy lại được phong độ, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
- Liễu đạo hữu hôm nay có thời gian không, ta muốn mời đạo hữu đi dạo vài vòng trong thành.
Liễu Huân Vũ khẽ lắc đầu.
- Đa tạ ý tốt của đạo hữu, ta còn phải tu luyện.
- Vậy à.
Nàng nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn liền lên tiếng.
- Đạo hữu có phải vừa đột phá không ?
- Đúng vậy, ta vừa đột phá linh giả tam cấp sơ kỳ.
Lâm Phong như gà trống ngẩn đầu, chỉ tính ở Thương Vân thành thì hắn đã bước vào hàng cao thủ.
- Chúc mừng đạo hữu, tam cấp chỉ là bước khởi đầu trên con đường tu chân, hi vọng đạo hữu đừng vì thỏa mãn nhất thời mà bỏ lỡ tương lai.
- Nha đầu nói hay lắm.
Lão đầu nổi lên khen một câu, ánh mắt nhìn Liễu Huân Vũ có thêm vài phần thưởng thức, Lâm Phong gật đầu phụ họa.
- Đa tạ đạo hữu nhắc nhỡ, ta sẽ ghi nhớ.
- Không có gì.
Liễu Huân Vũ nói xong thì đóng cửa phòng, Lâm Phong nhìn cửa gỗ trước mắt thì cuối đầu.
- Vậy là chấm hết rồi phải không, vậy là tất cả đổ xuống sông.
- Tiểu tử ngươi đừng thở dài nữa, về thôi.
- Ta không phục, tại sao nàng có thể từ chối một thanh niên phong lưu tiêu soái, tài hoa phong nhã như ta.
- Tiểu tử ngươi còn chưa hiểu sao ?
Lâm Phong đần mặt.
- Hiểu gì ?
- Hài, bỏ là đúng.
- Tiền bối thừa nước đục thả câu, đó không phải đạo quân tử.
- Về rồi nói.
Lý Thành Hổ ngồi nướng thịt chuột bên ngoài nhìn thấy Lâm Phong chán nản rời đi liền tiến lại an ủi.
- Tiểu huynh đệ chúc mừng, chúc mừng.
- Hổ ca đừng đùa nữa, tim ta sắp tan nát rồi đây này.
- Chẳng lẽ đệ không gặp được Liễu đạo hữu, vậy đệ ở trong đó lâu như vậy làm gì ?
- Gặp rồi, nhưng nàng không đồng ý đi cùng.
Lâm Phong nhìn xiên thịt nướng trước mặt tiện tay lấy một xiên cho vào miệng, ăn cho đỡ buồn.
- Tiểu huynh đệ ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn a.
Lý Thành Hổ nhìn mà đau gan, thứ mỹ vị này hắn phải ăn từng chút cho đỡ thèm đó.
- Hổ ca nói cho đệ biết một bí mật, từ khi Liễu mỹ nhân đến đây đã có không ít người đến bày tỏ với nàng, ta thấy đệ là người ở lâu nhất hơn nữa còn toàn thây đi ra.
- Là sao ?
- Mấy tên lúc trước còn chưa gặp được nàng thì đã bị ném ra ngoài, một số tên cứng đầu xong vào thì bị đánh cho khỏi xuống giường, ta nhìn đệ bình an đi ra còn tưởng đệ thành công rồi chứ.
- Căng vậy sao ?
Lâm Phong nhíu mày, theo lời của Hổ ca thì Liễu mỹ nhân không giống với tán tu bình thường, xem ra cần thay đổi kế hoạch.
Lý Thành Hổ gật đầu.
- Lưu đoàn trưởng từng nói với ta là đừng có đánh chủ ý lên người Liễu đạo hữu, vì sao thì hắn không nói.
- Đệ biết rồi, đa tạ.
Lâm Phong lấy ra thêm mấy con hắc mộc thử đưa cho Hổ ca rồi rời đi, trên đường trở về hắn ghé qua cứ điểm của Thiết Sơn môn tìm một cái nhiệm vụ sao đó trở về nhà.
- Lão đầu cách này có ổn không ?
- Yên tâm, lão phu đã tính hết cho tiểu tử ngươi.
- Lần trước nghe lời lão làm cho ta ngồi chờ trong phòng suốt nữa tháng, chán chết đi được.
- Chẳng phải còn lão phu ở bên cạnh trò chuyện sao ?
Nhớ lúc đó lão đầu luôn miệng nói về chiến tích mấy tên đệ tử của lão, cảm giác như nghe một lão đầu kể chuyện cổ tích, chắc chắn là không có thật.
- Mỹ nhân với lão đầu sao có thể so sánh được.
- Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng nói được một câu tiếng người, nha đầu kia sao có cửa so với lão phu.
- Hài…
Bên ngoài phong linh, một tên hắc y nhân lơ lửng giữa trời, ánh mắt như u linh nhìn về tòa thành trước mặt, dưới chân hắn là mấy bộ thi thể mặt y phục Vô Cực thánh cung.
- Không lâu nữa hắc ám sẽ bao trùm nơi này.
Hắc y nhân dứt lời, thân ảnh như hắc vụ tan biến vào bóng đêm vô tận.
Sáng hôm sao Lâm Phong rời Thương Vân thành, một tiêu lần này là Lạc Nhạn cốc, nhờ tu vi đột phá nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn lần trước chỉ cần một ngày là tới nơi.
Lâm Phong tìm một chỗ đặt tiểu truyền tống trận sao đó theo cách cũ tiến vào bên trong, ánh mắt đảo quanh vài vòng, nơi này vẫn hoan tàn âm u như lúc trước.
- Lão đầu… alo alo lão có đó không ?
- Đừng nhìn nữa, nơi này không có con yêu thú nào đâu.
- Bây giờ bài trận luôn đúng không ?
- Bên phải, thẳng tiến.
Lâm Phong không biết cái gì gọi là địa thế nên toàn bộ giao cho lão đầu, hắn như con rối chỉ biết di chuyển qua lại bên trong sơn cốc.
- Là chỗ này.
- Lão đầu sao ta thấy đau đầu quá, có khi nào thuốc của lão hết hạn hay có vấn đề không ?
- Chỗ này là nơi tập trung nhiều độc khí nhất bên trong sơn cốc, ngay cả yêu thú cũng không dám tới gần, chỉ có tên ngốc nhà ngươi mới chui vào thôi.
- Còn không phải là nghe theo lời của lão sao.
Lão đầu nhìn vẻ mặt xanh lè của hắn liền nhắc nhở.
- Làm nhanh đi, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.
- Đậu xanh, nói như ta sắp chết vậy.
Lâm Phong nhanh chóng bài trận, thứ này hắn đã thử nghiệm cả trăm lần chỉ cần vài phút là xong. Khi trận kỳ cuối cùng được đặt xuống độc khí khắp nơi tụ lại một chỗ tạo thành một vòng xoáy lớn làm kinh động cả yêu thú bên trong sơn cốc.
Lâm Phong tìm một chỗ ẩn nấp, theo lời của lão đầu thì khi trận pháp được kích hoạt vô số độc khí sẽ tụ về một chỗ tạo ra một lượng độc khí khổng lồ, ngay cả huyền thú đỉnh phong cũng không dám tới gần.
Khí độc bị đại trận hút vào bên trong một chiếc hộp nhìn từ xa như một cái vòi rồng đang bị đại địa muốt chửng.
- Hút gì mà hút dữ vậy.
Một giờ sao khí độc dần tan biến, lão đầu thở dài.
- Đáng tiếc không đủ nguyên liệu nếu có thể tạo ra một cái địa trận thì tiểu tử người hời to rồi.
- Địa cấp trận pháp, nói dễ hơn làm.
Tuy Lâm Phong không biết hình dáng của địa trận ra sao nhưng hắn đoán chắc thứ đó sẽ nuốt của hắn cả đống linh thạch chứ chả chơi.