Sao khi suy nghĩ một lúc Lâm Phong quyết định đi tìm Lãnh Hàn Băng nói chuyện, nếu là băng nữ muốn chơi hắn thì nhất định bây giờ nàng đang ở một nơi mà hắn có thể đến được để chợ đợi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn.
- Chỉ có thể là chỗ của tiểu sư tỷ.
Nghĩ liền làm, Lâm Phong lập tức chạy tới chỗ Lãnh Phi Dao, đúng như hắn dự đoán vừa tiến vào đã nhìn thấy hai nữ tử ngồi bên trong căn phòng.
- Tiểu Phong tử sao ngươi lại đến đây ?
Phi Dao mở to mắt nhìn Lâm Phong, hôm qua tên sư đệ này đã nói sẽ đến xem đệ tử Chiến cung tranh tài sao bây giờ lại chạy đến chỗ của nàng, không lẽ lại muốn dụ dỗ nàng đi chung sao ?
- Ta còn phải tìm hiểu rất nhiều loại linh dược không thể cùng đệ đi xem Chiến cung thi đấu.
- Sư tỷ thi đấu đã kết thúc rồi.
- Vậy sao đệ lại đây, đi lạc hả ?
Lâm Phong đã cạn lời với bà cô này, hắn đâu phải con nít lên ba sao có thể đi lạc.
- Đệ đến đây tìm Hàn Băng sư tỷ.
- Vào trong nói chuyện.
Giọng nói lạnh nhạt từ bên trong phòng truyền ra, Lãnh Hàn Băng đã thu lại pháp chỉ vẻ mặt không cảm xúc nhìn đối phương.
- Tìm ta có chuyện gì ?
- Đệ…
Lâm Phong do dự một lúc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra mọi chuyện, cùng lắm thì bị đóng băng thôi.
- Cái gì ?
- Hú hồn, sư tỷ có gì tử từ nói, tim đệ dạo này không được tốt.
- Đệ im miệng.
Lãnh Hàn Băng còn chưa nói gì thì tiểu muội của nàng đã hét lên như mèo bị dẫm đuôi, vẻ mặt ủy khuất nhìn tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ sao tỷ lại đặt cho tiểu Phong tử mà không đặt cho muội. — QUẢNG CÁO —
- Chuyện này không liên quan đến muội.
- Tại sao không liên quan, 5 vạn trung phẩm linh thạch lận đó, tuy tỷ lệ của muội chỉ là 1 vs 1 nhưng vẫn chắc ăn hơn sư đệ.
Lâm Phong nhìn bộ dáng của băng nữ đã đoán được chín phần số linh thạch kia là thuộc về nàng rồi, bây giờ phải nghĩ cách làm sao lấy được thẻ bài đặt cược từ trong tay của nàng.
Lãnh Phi Dao đang khóc lóc kể lễ thì bị ánh mắt lạnh như băng của tỷ tỷ dọa cho câm nín, Hàn Băng nhìn tên nam nhân trước mặt.
- Ngươi đến để lấy thẻ bài sao ?
- Đúng… à không đúng, đệ muốn cùng sư tỷ thương lượng một chút.
- Thương lượng thế nào ?
- Đệ có thể dùng 6 vạn linh thạch để đổi lấy 5 vạn linh thạch sư tỷ đã đặt cược, kèo này quá thơm đúng không ?
Khác với dự đoán của Lâm Phong, vẻ mặt Hàn Băng vẫn không thay đổi.
- Ta sẽ không đổi, ngươi về đi.
- Khoang đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.
- Đúng đó đúng đó, tiểu Phong tử nói rất đúng, tỷ tỷ mau suy nghĩ lại đi.
Lãnh Phi Dao gật đầu như gà mổ thóc, nàng không thể nhìn 5 vạn linh thạch không cánh mà bay được.
Hàn Băng lấy ra ba cái thẻ bài để lên bàn.
- Chỉ cần ngươi đồng ý với ta 3 yêu cầu, thứ này sẽ là của ngươi.
Lâm Phong nhìn 3 cái thẻ bài mỗi cái có giá trị tương ứng với 1 vạn trung phẩm linh thạch, hai mắt lấp lánh.
- Sư tỷ có yêu cầu gì cứ nói chỉ cần không trái với đạo nghĩa, lương tâm và quy tắc của thánh cung thì đệ nhất định sẽ cố hết sức.
- Yêu cầu của ta chỉ có hiệu lực khi ngươi còn là đệ tử của thánh cung.
Nói cách khác chỉ cần Lâm Phong không còn là đệ tử của thánh cung thì hắn không cần phải tuân thủ lời hứa ngày hôm nay. — QUẢNG CÁO —
- Không biết yêu cầu của sư tỷ là gì ?
- Thứ nhất, lời ta nói thì ngươi phải nghe theo, thứ hai đan dược ta cần thì ngươi phải luyện chế, thứ ba sao này có cơ hội ta sẽ nói với ngươi.
- Thành giao.
Lâm Phong lập tức đồng ý, về địa vị trong thánh cung thì băng nữ cao hơn hắn tất nhiên hắn phải nghe lời nàng, về luyện đan hắn chỉ hứa luyện chế không hứa tìm linh dược, còn chuyện cuối cùng nếu không làm được thì cùng lắm là ôm 15 vạn linh thạch xuất cung.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn Lâm Phong dễ dàng lấy được 3 vạn linh thạch, nàng liền chạy tới ôm lấy tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ muội có thể vì tỷ mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu muội cũng nguyện ý.
- Chỉ cần muội lọt vào top 10 thì hai tấm thẻ cược này sẽ là của muội.
Hàn Băng lấy ra hai tấm thẻ cuối cùng đưa cho tiểu muội, 5 vạn linh thạch chỉ là một nữa số linh thạch nàng thắng cược vòng trước có mất cũng không phải chuyện lớn.
- Tỷ tỷ chuyện đơn giản như vậy đâu cần muội đi làm, hay là đổi chuyện gì khó hơn có được không ?
Lần trước thi đấu Phi Dao đứng thứ 20 chung cuộc, tuy thiên phú của nàng rất cao nhưng thái độ tu luyện lại thua xa những đệ tử chân truyền khác, muốn trở thành cường giả thì thiên phú chỉ là một phần, chín phần còn lại phải do bản thân nổ lực mà giành lấy.
Lâm Phong lấy được thẻ bài xem như đã hoàn thành một tiêu, đột nhiên hắn lại nhớ đến số điểm cống hiến kia, không chừng có thể kiếm thêm một ít.
- Hàn Băng sư tỷ, điểm cống hiến…
- Cái gì ?
Lâm Phong còn chưa nói xong thì Phi Dao lại hét lên làm cho hắn phải ôm tim, nếu có một ngày hắn phi thăng vì đột quỵ thì tiểu sư tỷ nhất định là thủ phạm.
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt khó tin nhìn tỷ tỷ.
- Đừng nói là 100 vạn điểm cống hiến của tỷ tỷ toàn bộ đã mang đi đặt vào tên ngốc này a.
- Đệ không có ngốc.
- Im lặng, chổ sư tỷ nói chuyện đệ xen vào làm cái gì ?
Lãnh Hàn Băng lắc đầu. — QUẢNG CÁO —
- Số điểm cống hiến đó không liên quan đến ta, ngươi tìm Linh Mộng mà lấy.
- Ôi trời ơi, thế giới này đảo lộn hết cả rồi, không chỉ đệ nhất thiên tài Pháp cung mà cả yêu nữ cũng không được bình thường, hai người đúng là một cặp trời sinh, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đúng là xứng đôi vừa lứa, vật hợp theo loài…
Phi Dao đang nói cho sướng miệng thì cảm giác toàn thân tê cống, miệng ngưng hoạt động, chỉ có đôi mắt ngây thơ vô tội rưng rưng nhìn tỷ tỷ.
Lâm Phong đã hết cách với vị sư tỷ này, đôi lúc nàng còn nguy hiểm hơn yêu nữ, không khéo hắn sẽ bị nàng hại chết như chơi.
- Đệ còn có chuyện phải giải quyết, cáo từ.
Bên trong thánh cung ngoài trừ các vị trưởng lão thì chỉ có nhị thánh là được sở hữu sơn phong, Linh Mộng là đương kim thánh nữ tất nhiên là cũng sở hữu một tòa sơn phong, hình dáng bên ngoài có vài phần tương tự phủ thánh tử.
- Có nên vào không ?
Lâm Phong đứng bên ngoài nhìn tòa thủ phủ to lớn trước mặt lại thấy do dự, hắn đến nơi này cũng gần 100 lần rồi, hình như đây là lần đầu tiên được đi cửa chính.
- Tiểu tử ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi thôi.
- Hay là thôi đi, dù sao điểm cống hiến ta cũng không sử dụng nhiều.
- Tiểu tử ngươi không vào thì sớm muộn nha đầu đó cũng ném ngươi vào.
Lão đầu thở dài, mặt mũi của lão sớm muộn gì cũng bị tên chết nhát này làm mất hết.
Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt suy tư.
- Ý của lão là yêu nữ cũng giống như băng nữ, đều muốn lợi dụng ta ?
- Tiểu tử ngươi thì có cái éo gì để lợi dụng.
- Tất nhiên là có, ta là người duy nhất trên đại lục có mối quan hệ với một lão đầu sống dai nhất thiên địa, ta hỏi nè, lão có biết chừng nào thì lão ngủm không ?
- Cút.