Cao Chính Trữ đưa Tần Lam Gia đến một nhà hàng nhỏ mới mở ở trên đường, tìm một chỗ gần cửa sổ yên tĩnh ngồi xuống.
Cao Chính Trữ gọi xong món ăn liền lấy laptop trong giỏ ra, nghiêm túc mở máy.
Tần Lam Gia uống nước cười nói: “Cậu cũng quá tranh thủ đi, đến giờ ăn cơm cũng không tha.”
“Làm người là phải tranh thủ nha, cuộc tranh tài này có hơn một nữa tớ xem không hiểu, đả kích người khác quá đi. ” Cao Chính Trữ từ trước đến giờ luôn tự cao, Tần Lam Gia biết dù cậu ấy nói không quan tâm, nhưng hắn biết cậu thật sự rất quan tâm đến kết quả.
“Làm đến bước nào rồi? ” Tần Lam Gia tò mò nhìn xem.
“Cậu lại đây, qua bên đây ngồi. ” Cao Chính Trữ ngồi, tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Tớ có mua quyển sách về nghiên cứu, vừa lúc có một phép tính tính không ra, cậu giúp tớ xem với.”
Tần Lam Gia đứng dậy sang bên kia ngồi, đem ly nước theo, nghiêng thân người nhìn màn hình máy tính.
“A… Đây không phải là ví dụ trên sách sao? Cậu chưa xem hả. ” Tần Lam Gia vươn tay trước người Cao Chính Trữ, lăn lăn con chuột kéo xuống nhìn.
“Đúng nha, nhưng mà kết quả không giống trong sách, tìm không ra kết quả, cũng không biết sai chỗ nào. Cậu người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhìn không có ra a.”
“Cậu đừng có hối nha… ” Tần Lam Gia bĩu môi, cau mày nhìn kỹ.
Bởi vì nghĩ đến quá nhập thần, chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ không biết lúc nào vây quanh vài bóng người, hai người hoàn toàn không hay biết. Đến khi cửa sổ bị đập chấn động, Tần Lam Gia mới giật mình ngẩng đầu, liền thấy Đàm Lăng Việt đang đứng bên ngoài cửa sổ, cau mày, vẻ mặt nghi ngờ cùng khó chịu.
“! ¥¥%… & ” Đàm Lăng Việt nói gì đó, nhưng cửa kính dày, hoàn toàn không nghe ra y nói cái gì.
Tần Lam Gia cùng Cao Chính Trữ không hiểu liếc nhìn nhau, Cao Chính Trữ quay đầu đối Đàm Lăng Việt vẫy vẫy tay, cười rực rỡ: “Thật trùng hợp, Lăng Việt.”
Đàm Lăng Việt giương miệng, đột nhiên xoay người, đi theo phía sau y là một nhóm nam nữ, có người tự tiếu phi tiếu đánh giá Tần Lam Gia. Tần Lam Gia không hiểu, không biết Đàm Lăng Việt đến đây làm gì.
“Lăng Việt lại cùng đám bạn kia qua lại. Lam Gia, cậu ngày ngày cùng cậu ta như hình với bóng, cẩn thận đem cậu làm hư. ” Cao Chính Trữ cười nửa đùa nửa thật nói.
“Đừng nói nhảm. Cậu có muốn tớ giúp cậu một tay hay không?” Tần Lam Gia hừ một tiếng, mắt lại đưa tới dãy số trên màn hình máy Cao Chính Trữ.
So với ngày ngày muốn giúp tên Đàm Lăng Việt kia học hành tốt lại còn bị ghét bỏ, hiển nhiên là cùng Cao Chính Trữ nghiên cứu thứ mà ngoài ngành mình học thú vị hơn.
“Đương nhiên cần a! ” Cao Chính Trữ thấy ly nước Tần Lam Gia đã hết, mà vẫn còn ngậm ống hút cắn cắn, vội chân chó đem ly nước của mình dâng hai tay lên, “Lam Gia, uống của tớ đi.”
“Nga, cám ơn… ” Tần Lam Gia đưa tay đón, thì ly nước từ trên không bị ai giật lấy.
Tần Lam Gia kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Đàm Lăng Việt đang đứng bên cạnh mình, giữa chân mày nhíu chặt nhìn mình, lại nhìn về phía Cao Chính Trữ.
“Gia Gia, cậu không phải đang ở nhà sao, người làm nhà tớ 10h30 nấu cơm rồi, cậu làm gì chạy ra đây ăn a, không vệ sinh. ” Đàm Lăng Việt nói, đem ly nước của Cao Chính Trữ tiện tay đặt lên bàn khác.
Tần Lam Gia đầu mơ hồ không hiểu, không rõ ràng. Sau lưng Đàm Lăng Việt nhóm người nam nữ ăn mặc thời thượng, cả người tản ra hơi thở “người giang hồ”, vừa vào cửa thì thích thú nhìn qua bên này.
Tần Lam Gia còn chưa kịp nói, Cao Chính Trữ kinh ngạc nói: “Ở nhà? Nhà cậu? Có ý gì, Lam Gia, cậu ở chung với Đàm Lăng Việt a?”
Tần Lam Gia cuống quít thanh minh: “Không đúng không đúng, tớ không có ở nhà Lăng Việt, chẳng qua là giúp cậu ấy học bổ sung thêm thôi. ” dù sao trong nhà Đàm Lăng Việt còn có mẹ cậu ấy nhưng nghe nói như vậy cũng “ngại”.
“Nga, tớ cũng thấy đương nhiên không thể mà. ” Cao Chính Trữ cười nói.
“Này này, bọn này đặt bàn lúc 11h a, nhanh lên không thì trễ. ” một nữ sinh thúc giục, “Tiệm cơm Bạch Vân đông lắm, tốt nhất là đến đúng giờ.”
Đàm Lăng Việt sắc mặt lãnh đạm, không muốn đi chút nào.
Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt có vẻ mất hứng, chỉ là là nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra tại sao mất hứng, chỉ có thể nói: “Lăng Việt, cậu đến chào sao. Không có chuyện gì thì đi đi, lần khác hẹn cậu sau.”
“Ừ, tớ đi đây. ” Đàm Lăng Việt trả lời cho có lệ, ngón tay ở trên mặt bàn gõ gõ, “Cái kia… Gia Gia, bạn tớ tới tìm tớ rủ ăn cơm, cậu khi đó đang tắm, tớ chưa kịp nói với cậu một tiếng.”
Cao Chính Trữ nghe thấy hai chữ “đang tắm” trợn tròn mắt nhìn Tần Lam Gia, vẻ mặt không dám tin. Đồ Quang đứng phía sau Đàm Lăng Việt gạt gạt khóe môi lộ vẻ chê cười.
Tần Lam Gia tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu: “Nga, biết rồi.” hắn mặc dù oán trách mấy câu, nhưng là cũng không phải để ý mấy chuyện như vậy, không cần Đàm Lăng Việt đặc biệt chạy tới giải thích a.
Đàm Lăng Việt ân một tiếng, đứng dậy, mấp máy môi lại không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu ở chỗ này làm gì đó?”
“Chính Trữ tham gia cuộc thiết kế tranh tài, tớ giúp cậu ấy một tay. ” Tần Lam Gia đàng hoàng trả lời.
“Ừm, vậy được. ” Đàm Lăng Việt nói xong đi ra ngoài, còn chưa được hai bước lại quay đầu lại, “Cái kia… Gia Gia, mấy chương cậu chỉ tớ còn chưa hiểu, hôm nay về nhà cậu hướng dẫn lại chút đi.”
Đối với người không chịu học hành như Đàm Lăng Việt lại ở trước mặt đám bạn “giang hồ” chạy đến tìm hắn để nói những lời này, Tần Lam Gia nhất thời chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Không còn gì nói nữa Đàm Lăng Việt chỉ có thể quay đầu đi ra ngoài, đối với mấy đứa con gái áp tay vào cũng né ra.
Cao Chính Trữ cùng Tần Lam Gia nhìn một đám người ra khỏi quán ăn, mới lên tiếng nói: “Lăng Việt làm gì vậy, tớ có trêu chọc cậu ta cái gì đâu, nhìn tớ cứ như muốn ăn thịt người.”
“Cậu là đồ yếu bóng vía. ” Tần Lam Gia giơ tay đẩy bả vai Cao Chính Trữ, đứng dậy lấy ly nước Đàm Lăng Việt để trên bàn khác, tiếp tục một bên hút một bên nhìn.
Quay đầu lại nhìn cửa sổ nhà hàng nhỏ Đàm Lăng Việt nghiêng đầu, cắn cắn môi, vẻ mặt âm trầm khó chịu.
Đồ Quang tiến tới bên cạnh y, nhổ ngụm thuốc cười trêu nói: “Cậu đúng là đặc biệt chạy tới hồi báo hành tung, người ta không biết còn tưởng rằng tên đó là ba cậu. Không sợ người ta khinh cậu a.”
“Biến, anh biết cái gì. ” Đàm Lăng Việt đẩy Đồ Quang ra, mấy nữ sinh ở bên cạnh đang hỉ hả cười đùa cũng ngừng lại, hai mặt nhìn nhau.
Bữa tiệc này Đàm Lăng Việt sắc mặt luôn không yên nên kết thúc sớm, vốn tính đi hát Karaoke mà cuối cùng lại bỏ, làm chủ xị Đồ Quang tức giận, thiếu chút nữa tan tiệc không vui.
Khi về đến nhà đã bảy giờ tối, mặc dù tiết mục suốt đêm nay là dành cho mình, nhưng cũng phải giải thích cùng mọi người, không thì mọi người lại nghĩ y nhìn người thấp hơn mình bằng mắt chó không nhận huynh đệ nữa.
“Gia Gia?” Đàm Lăng Việt lên lầu, nhìn phòng ngủ một mảnh tối tăm, chần chờ gọi một tiếng.
“Lăng Việt, con về rồi à. ” giọng nói của mẹ từ trong phòng vang ra, đang cầm tấm áo len.
“Dạ, mẹ, mẹ thấy Gia Gia đâu không?”
“Đứa nhỏ kia lúc con đi cũng đi luôn không có về nữa.” nói xong quay về phòng, “Con đi chơi cả một ngày, tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.”
Đàm Lăng Việt nghe nói Tần Lam Gia cả ngày cũng không về liền nhíu mày. Trở lại phòng ngủ bật đèn, xung quanh vẫn y như lúc mình đi. Quạt đã tắt, lẳng lặng nằm ở trên bàn, sách bài tập bị thổi một nữa nằm ở bên cạnh, cái balo màu xanh giặt đến trắng bệch của Tần Lam Gia cũng không thấy đâu.
Đàm Lăng Việt suy nghĩ một chút, cầm điện thoại nhấn một chuỗi số: “Alo? Chú Tần ạ, cháu là Lăng Việt. Là vậy, Gia Gia có ở nhà không, cháu muốn tìm cậu ấy.”
【 A, Lăng Việt. Gia Gia bây giờ không có ở nhà, cháu ngày mai gọi lại đi. 】Trong loa truyền đến âm thanh vui vẻ của ba Tần.
Đàm Lăng Việt không khỏi nắm chặt điện thoại: “Vậy Gia Gia đi đâu? Hiện giờ muộn rồi…”
【Không có chuyện gì không có chuyện gì, nó đến nhà bạn học. 】
“Cao Chính Trữ? ” Đàm Lăng Việt cau mày phun ra một cái tên.
【 Đúng đúng, nó đang ở đó. 】
Nghe giọng nói không có gì phải lo của chú Tần, Đàm Lăng Việt tự dưng muốn nổi giận: “Chú, sao chú lại như vậy? Tùy tùy tiện tiện để Gia Gia ở lại qua đêm nhà người ta?!”
Ba Tần đột nhiên bị chỉ trích không hiểu ra sao nhìn nhìn cái loa, rồi mới lại áp lên tai nói: “Không cần gấp gáp nha, Chính Trữ là đứa nhỏ tốt, hai đứa cũng chỉ học thôi. Gia Gia qua nhà cháu hoài mà chú có nói gì đâu.”
Đàm Lăng Việt trong nháy mắt bị câu nói của ba Tần làm cho á khẩu không nói gì được nữa.
Ba Tần bên kia chờ lâu không nghe tiếng trả lời, liền cười nói: 【 Ha hả, Lăng Việt cháu không cần lo cho Gia Gia. Có gì mai điện thoại lại. 】
Cúp điện thoại, Đàm Lăng Việt lại càng thêm đứng ngồi không yên. Từ trong hộc bàn lấy ra danh sách, tìm được số của Cao Chính Trữ, ấn dãy số điện thoại tới.
Tiếng chuông mới vừa reo một chút, Đàm Lăng Việt chợt cúp máy. Mang theo cỗ oán giận ở trong phòng đi tới đi lui, Đàm Lăng Việt rốt cuộc không nhịn được chạy vội xuống lầu, chạy thẳng ra khỏi cửa.