Ánh mắt cả hai nhìn vào đối phương, từng ký ức năm xưa hiện lên, trong một hang động u tối, Hàn Băng vô tình cứu được một nữ tử nhưng nàng không ngờ nữ tử dịu dàng, hồn nhiên, ngây thơ, lượng thiện ngày đó đã làm thay đổi cuộc sống của nàng.
- Thứ này là của muội, còn thứ này giúp ta đưa cho tên kia.
Linh Mộng lấy ra hai túi trữ vật đưa cho Hàn Băng, một cái chứa hai mãnh hộ thần giáp, cái còn lại là toàn bộ chiến lợi phẩm mà Lâm Phong đã cướp được bên trong bí cảnh.
Lãnh Hàn Băng nhận lấy hai túi trữ vật, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nữ tử đối diện.
- Đây là lần cuối cùng ta nói với ngươi, chuyện của ta sẽ do ta giải quyết.
Dứt lời nàng liền rời đi, Linh Mộng nhìn theo bóng lưng của đối phương cho đến khi biến mất, đôi môi đỏ mộng khẽ cong lên.
Ba giờ sao, Lâm Phong vẫn chưa giải được thuật phong ấn của băng nữ, tiếp tục thế này có lẽ hắn sẽ từ nội môn đệ tử biến nội cung thị vệ chuyên canh giữ đại môn.
- Đợi lão tử thoát ra được nhất định sẽ báo thù.
Đúng lúc này bạch y nữ tử lướt đến trước mặt hắn, hàn khí trên người Lâm Phong lập tức rút đi, một lúc sao thì hắn đã trở lại bình thường.
Lãnh Hàn Băng ném cho hắn một túi trữ vật.
- Cho ngươi.
- Gì đây ? phí canh cửa hả ?
Lâm Phong mở ra xem thì nhìn thấy bên trong túi trữ vật có mấy trăm khối trung phẩm linh thạch, mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch, ngoài ra còn có hơn trăm gốc huyền dược nhìn vô cùng quen mắt.
- Hình như hơi ít thì phải ?
Lãnh Hàn Băng thấy lưu manh dùng ánh mắt mờ ám nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia đắt ý.
- Ta một nữa, ngươi một nữa.
- Vô lý, rõ ràng yêu nữ kia nói sẽ trả lại toàn bộ chiến lợi phẩm cho ta.
- Linh Mộng đúng là đã đưa hết cho ngươi nhưng ta chỉ đưa một nữa cho ngươi.
Lâm Phong lại thấy đau tim, chẳng lẽ ý trời đã định hắn chỉ được một nữa thôi sao, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được, gần trăm vạn hạ phẩm linh thạch chứ có ít đâu.
- Lãnh sư tỷ, cổ nhân có câu có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn là trái với luân thường đạo lý, thuận thiên thì sống nghịch thiên thì chết, sư tỷ không nên vì một chút linh thạch mà rơi vào ma đạo.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng chỉ lấy một ít linh thạch mà cảm giác cứ như đã làm chuyện thương thiên hại lý, thiên địa bất dung.
- Không có ta thì ngươi có thể lấy lại số linh thạch, linh dược này sao ?
- Dù là như vậy cũng đâu thể lấy một nữa.
- Thiên hạ linh vật người có duyên sẽ đạt được, đây chính là thiên ý, ngươi muốn lấy lại thì đến đây.
Lâm Phong trừng mắt nhìn nàng, sao khi tính toán đủ đường hắn lại đau khổ phát hiện không có đường nào thắng được băng nữ, trừ khi kéo nàng vào tiểu phong linh đánh một trận, hoặc là kéo lên giường đại chiến một trận thì may ra.
Không thể lấy lại chiến lợi phẩm vậy thì chuyển một tiêu qua mảnh hộ thần giáp, Lâm Phong lại quay trở về bộ dáng cung kín.
- Hàn Băng sư tỷ, mảnh hộ thần giáp kia có thể bán lại cho đệ không, giá cả thương lượng.
- Không thể.
Hàn Băng lạnh giọng trả lời, bộ dáng của nàng hoàn toàn không có ý muốn thương lượng.
- Pháp văn trên đó đối với ta rất quan trọng, không bằng ngươi bán mảnh hộ thần giáp của ngươi cho ta, dù sao ngươi cũng là đan sư thì cần mấy thứ đó làm gì?
- Tổ tiên của ta báo mộng muốn ta tìm về a.
- Đó là chuyện của ngươi.
Nàng nói xong liền rời đi, Lâm Phong lập tức đuổi theo, thần khí đứng ngay trước mặt không lấy sẽ bị trời phạt.
- Sư tỷ đợi đệ với.
- Chuyện gì ?
- Đệ có ý này, thứ tỷ cần là pháp văn còn thứ mà đệ cần là mảnh giáp kia nếu tỷ hiểu được pháp văn trên mảnh giáp thì có thể bán mảnh giáp lại cho đệ không ?
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng suy tư một lúc thì gật đầu đồng ý, ánh mắt nghi ngờ nhìn lưu manh bên cạnh.
- Ngươi là đan pháp song tu sao ?
- Thật ra đệ là chiến, đan, pháp tam tu.
Lâm Phong thành thật trả lời, lão đầu bát học đa tài, cái gì cũng biết cái gì cũng thông, hắn miễn cưỡng xem như là đệ tử chân truyền của lão chỉ biết tam tu nói ra vẫn hơi kém.
Lãnh Hàn Băng xoay người rời đi, Thiên La rộng lớn kỳ tài tam tu chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù là thiên tài như nàng cũng không dám nhận là chiến pháp song tu, trong lòng đã sớm xem lời của lưu manh như gió thoảng qua tai.
- Đợi ta hiểu được pháp văn sẽ cùng ngươi thương lượng.
Đại hội đấu giá mỗi năm một lần của Vạn Bảo các đã thu hút gần như toàn bộ thiên tài của thánh cung trở về Cửu Huyền thành, sao khi kết thúc đấu giá bọn họ vẫn chưa rời đi bởi vì sắp tới sẽ có một sự kiện còn quan trọng hơn, chính là Cửu Huyền đại hội.
Đây là cuộc chiến nội bộ của thánh cung nhằm chọn ra những đệ tử ưu tú nhất tham gia ngũ cung tranh bá sắp tới, ngoài ra còn quyết định danh sách tiến vào đại thiên bí cảnh.
Ngũ cung tranh bá 10 năm diễn ra một lần là nơi quy tụ những thiên tài đỉnh cấp nhất của Nam Hoang, mỗi cung sẽ cử ra 50 đệ tử ưu tú nhất từ hàng trăm vạn đệ tử tham gia tranh tài.
Bên cạnh đó danh ngạch tiến vào đại thiên bí cảnh cũng sẽ được định ra, đệ tử biểu hiện xuất sắc cùng với đệ tử có cống hiến to lớn cho thánh cung sẽ được chọn lựa.
Chỉ còn chưa tới một tháng nữa là đại hội sẽ diễn ra, Lâm Phong chỉ có thể ở lại bên trong Đan cung tu luyện, chủ yếu vẫn là luyện chế bổ hồn đan tích lũy linh thạch và kinh nghiệm, kế tiếp là tu luyện đao pháp, bộ pháp và cả thuật pháp.
- Hình như tốc độ tăng tiến tật phong đao đã chậm hơn sơ với lúc trước.
- Điều này là tất nhiêu, tiểu tử ngươi quá tham lam, cùng lúc tập luyện nhiều thứ như vậy sao có thể so với lúc trước.
- Những thứ này đều là thứ tốt dùng để bảo mạng, sao ta có thể không luyện.
Kẻ nhiều tiền thì sợ chết, càng nhiều tiền sẽ càng dễ chết, linh thạch của hắn không ngừng tăng lên sớm muộn cũng bị người khác để ý, bây giờ không tập luyện đến lúc đó sẽ không chạy kịp.
- Thứ tốt không dùng nhiều, thứ dùng nhiều sẽ không tốt, sống chết có số tiểu tử ngươi có chạy cũng không thoát.
- Lão đầu sao hôm nay lại mê tính vậy ?
- Lão phu sống hơn mấy chục vạn năm, nhìn thấy không biết bao nhiêu thiên tài giỏi hơn tiểu tử ngươi ngã xuống, bọn họ chuẩn bị so với tiểu tử ngươi chỉ có hơn chứ không kém.
Lâm Phong nghe lão đầu kể chuyện xưa, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, lần này lão đầu đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
- Xin tiền bối chỉ giáo, tiểu bối phải làm sao ?
- Cổ nhân có câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, tiểu tử ngươi cứ tìm chỗ chết mà đâm đầu vào, đảm bảo sẽ trường thọ.
- …
Những lời này Lâm Phong tất nhiên sẽ không làm theo, làm theo lời lão thì ngày này năm sao chính là ngày giỗ của hắn. Nghe lão đầu nói một lúc hắn mất cả hứng tu luyện, Lâm Phong thu lại tật phong đao hướng đại môn rời đi.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ cách đoạt mảnh hộ thần giáp từ tay băng nữ nhưng pháp văn trên mảnh giáp không thể để lộ ra bên ngoài, ngay cả lão đầu cũng chỉ biết cách sử dụng còn về những thứ khác thì lão cũng không rõ.
Lâm Phong tạm thời lấy cớ cùng nghiên cứu pháp văn để tiếp cận băng nữ, chỉ cần có cơ hội hắn sẽ ra tay.