Linh Mộng tức giận nhìn tên khốn trước mặt.
- Muốn đi hay không là do Hàn Băng quyết định, ta chưa từng ép buộc nàng.
- Sư tỷ đừng đi theo yêu nữ này, đệ sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho tỷ.
- Ngươi có bản lĩnh đó sao ?
Lâm Phong cười nham nhỡ, hắn giơ bàn tay lên trước mặt yêu nữ.
- Bản lĩnh của ta như thế nào chẳng phải ngươi đã nếm thử rồi hay sao?
- Ngươi…
- Chỉ một gốc linh chi cũng không lấy được vậy thì có bản lĩnh gì.
- Chẳng lẽ ngươi lấy được ?
Lâm Phong đi tới trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy tự tin.
- Ta thì không thể nhưng ta có cách lấy được.
- Khoác lác.
- Vậy ngươi có muốn đánh cược không ?
Linh Mộng nhìn vẻ mặt đắt ý của hắn trong lòng bán tính bán nghi.
- Nói.
- Nếu ta giúp ngươi lấy được linh chi thì sao này ngươi không được xen vào chuyện của ta và Hàn Băng sư tỷ.
- Nếu không lấy được thì sao ?
- Tùy ngươi quyết định.
Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nghe lưu manh nói trong lòng có chút bất an, lỡ như hắn thua cược thì kết quả sẽ rất thảm.
Lâm Phong dùng ánh mắt trấn an nàng.
- Sư tỷ yên tâm, chỉ có mấy đầu thiên thú còn không giải quyết được thì sao có thể bảo vệ cho tỷ.
Linh Mộng nhìn hai tên đối diện liếc mắt đưa tình, hỏa khí trong người dâng lên.
- Ta đồng ý.
- Ngươi chỉ cần tìm cách kéo liệt diễm điêu rời khỏi cửa hang, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.
Lâm Phong vừa dứt lời thì yêu nữ đã hóa thành hồng ảnh rời đi, rõ ràng là không muốn cho hắn có cơ hội chuẩn bị.
- Ngươi có cần ta giúp gì không?
- Tất nhiên là có.
Kế hoạch lần này thành bại đều do Hàn Băng, với tu vi của Lâm Phong một khi bước lên Hỏa Diệm sơn nhất định sẽ bị thiêu thành tro, còn chưa kể uy áp của hai đầu yêu thú kia vô cùng lợi hại.
Thực lực của Hàn Băng đã gần tiếp cận vương giả, hơn nữa hàn khí của nàng có thể khắc chế hỏa khí trong một thơi gian ngắn.
Xung quanh Hỏa Diệm sơn, hai đầu liệt diễm điêu vẫn bay vòng quanh để canh giữ linh dược, chỉ cần tu sĩ tiến vào lập tức bị bọn chúng thổi bay đi.
Linh Mộng lơ lửng trên không, thân thể nàng tỏa ra hỏa quang chói mắt như một nữ thần giáng thế.
- Hỏa vũ.
Hàng vạn đóm lửa rơi xuống Hỏa Diệm sơn, liệt diễm điêu nhìn thấy tu sĩ tiếp cận liền xong ra ngăn cản.
Linh Mộng dùng thuật pháp lướt đi, hỏa chưởng đánh thẳng vào cự sơn bên dưới, nhìn qua giống như muốn phá hủy cả ngọn núi.
- Rống…
Liệt diễm điêu lập tức đuổi theo, Hỏa Diệm sơn mà đổ thì hang động của bọn chúng cũng chôn theo.
- Linh Mộng làm gì vậy?
Mấy lão đầu đang giao chiến với đám yêu thú nhìn thấy thánh nữ liên tục tấn công hỏa sơn, thầm nghĩ nha đầu này không lấy được linh chi nên muốn hủy đi cho đỡ tức đây mà.
- Nha đầu này đúng là đáng sợ.
Một đầu liệt hỏa điêu có thể chiếm ưu thế khi giao chiến với Linh Mộng nhưng không thể ngăn nàng phá hủy Hỏa Diệm sơn, lúc sao đầu liệt hỏa điêu còn lại cũng bay đến bảo vệ hỏa sơn.
- Linh Mộng mau dừng lại.
Một khi hỏa sơn sụp đổ, liệt hỏa điêu chắc chắn nổi điên, bọn chúng và đám yêu thú sẽ dùng toàn lực truy sát, lúc đó cả truyền tống trận cũng gặp phải nguy hiểm.
- Đến lúc rồi.
Lâm Phong lấy ra một cái bình ngọc, đây là binh khí hắn đã nhờ đám thiên tài ở Khí cung luyện giúp, thứ này có công dụng như là đại bác cỡ nhỏ.
Lúc đầu hắn muốn dùng thứ này để tăng tốc cho bạo đan, quan trọng hơn là khi dùng bình ngọc sẽ không phát ra khí tức của tu sĩ khiến cho đám yêu thú không thể đoán được vị trí của hắn.
Lâm Phong bỏ một cái ma trận vào bình ngọc sao đó quay qua nhìn băng nữ, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng.
- Sư tỷ lấy được linh chi hay không cũng không quan trọng, tỷ nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết.
- Ta biết rồi.
- Thiên lý tùy hành.
Tuy có bình ngọc trong tay nhưng khoảng cách quá xa, xác xuất thất bại là rất cao, hắn dùng thuật pháp để thu hẹp khoảng cách nhiều nhất có thể để gia tăng cơ hội thành công.
- Nơi này đúng là nóng thật.
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác có một luồn hàn khí tràn vào cơ thể đẩy lui hỏa khí, hắn nhìn nữ nhân trong lòng khóe miệng nhếch lên.
Lãnh Hàn Băng vẫn chăm chú nhìn về phía hỏa sơn, đôi gò má đỏ ửng, không biết là do hỏa khí hay là thứ gì đó tạo nên.
- Sư tỷ nhớ cẩn thận.
Lâm Phong hướng miệng bình về phía hang động của liệt diễm điêu, hắn đoán chắc địa hỏa linh chi nhất định nằm ở bên trong.
- Chíu…
Âm dương ma trận phá không bay thẳng vào bên trong hang động, Lãnh Hàn Băng lập tức kích hoạt ma trận còn lại, thân thể nàng tiêu thất giữa không trung.
Hai đầu liệt diễm điêu đang ngăn cản Linh Mộng đột nhiên đổi hướng bay về Hỏa Diệm sơn.
- Có chuyện gì vậy?
- Không lẽ hai đầu thiên thú đã bị thánh nữ đánh chạy.
- Thánh nữ bật hack sao?
- Vô lý hư cấu.
Đám người thánh cung hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc mọi người mơ màng thì một tiếng thét kinh thiên truyền đến, liệt diễm điêu từ trong động phóng ra, khí tức cuồng nộ như nổi điên.
- Hắn thật sự lấy được linh chi?
Nhìn bộ dáng của hai đầu thiên thú Linh Mộng có thể đoán được vài phần nguyên nhân, chắc chắn bọn chúng đã bị mất một thứ gì đó rất quan trọng.
- Rống…
Liệt hỏa điêu há miệng phun lửa, thân thể chìm vào hỏa ảnh, hỏa khí xong thiên, trên cao xuất hiện từng đám huyết vân, cả một vùng thiên địa như bị đốt cháy.
- Đây chính là sức mạnh của thiên thú sở hữu huyết mạch sao?
Lâm Phong nhìn từng đám hỏa vân lơ lửng trên không, bọn chúng mà rơi xuống thì nơi này nhất định bị đốt thành tro.
- Dừng lại.
- ÉC…
Lãnh Hàn Băng xuất hiện bên cạnh Linh Mộng, nàng ôm một đầu yêu cầm trong người, hình dáng bên ngoài không khác gì liệt diễm điêu phiên bản thu nhỏ.
- Còn tiến đến ta sẽ giết nó.
Liệt diễm điêu cảm giác được sát khí trên người tên nhân tộc đối diện, nó dừng lại trên không, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Lãnh Hàn Băng.
- Linh chi đã lấy được, mau rời khỏi nơi này.
- Cái gì, lấy được linh chi rồi sao?
Đám trưởng lão thánh cung nghe Hàn Băng nói cũng kinh ngạc như đám đệ tử, từ lúc chiến đấu đến bây giờ bọn họ có thấy ai tiến vào động đâu.
- Rút lui.
Linh Mộng là người đầu tiên kích hoạt truyền tống bài, đám đệ tử nhìn thấy cũng lần lượt kích hoạt, thánh nữ đã đi thì bọn chúng không cần phải ở lại.
Lãnh Hàn Băng ném yêu cầm về phía liệt diễm điêu sao đó kích hoạt ma trận xuất hiện bên cạnh Lâm Phong.
- Sử tỷ sao tỷ còn ở lại đây làm gì?
- Thứ này cho ngươi.
Hàn Băng lấy ra một cái truyền tống ngọc bài đưa cho Lâm Phong, lúc Nam Cung Như Mộng trở về đã dùng ngọc bài của lưu manh nên nàng đã tìm trưởng lão xin thêm một cái cho hắn.
Lâm Phong lắc đầu.
- Đệ tự có cách trở về, tỷ mau đi lẹ đi.
- Ta vẫn còn một cái.
Lâm Phong nhìn thấy băng nữ lấy ra thêm một cái truyền tống bài liền hiểu ra mọi chuyện, thì ra nàng sớm đã chuẩn bị cho hắn.
- Ân tình của sư tỷ đệ chỉ có thể lấy thân báo đáp.
- Tiểu tử ngươi đúng là có phúc khí.
Ngay cả lão đầu cũng cảm thán, một nữ tử tốt như thế này lại rơi vào tay giặc, đúng là thượng thiên vô nhãn.