Đám người Lâm Phong thì tụ lại một chỗ bàn bạc về kế hoạch kiếm linh thạch hắn vừa nghĩ ra.
- Mọi người thấy thế nào ?
Lãnh Phi Dao là người đầu tiên phản đối.
- Không được, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của sư tỷ.
- Ta cũng không đồng ý.
Phong Viêm là người tiếp theo phản đối, linh thạch quan trọng nhưng so với Tuệ Vân thì không đáng nói.
Lâm Phong vẫn chưa bỏ cuộc.
- Mọi người đừng vội, có gì chúng ta từ từ bàn lại, cùng lắm thì chia lại linh thạch.
- Không.
Kế hoạch của Lâm Phong là dựa vào danh tiếng của Tuệ Vân để bán đan dược, một khi mấy tên theo đuổi nàng biết được nhất định sẽ bỏ ra linh thạch để mua, lúc đó giá đan dược sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Chỉ tiếc là diệu kế của hắn đã bị Lãnh Phi Dao và Phong Viêm diệt từ trong lý thuyết, không có cơ hội thực hành.
Nữa giờ sau, luận bàn kết thúc, toàn bộ trưởng lão và chấp sự đều rời đi, một đích của bọn họ đến đây là để quan sát thực lực của đối phương chứ không phải là để chỉ giáo.
Lúc này đại hội bước sang giai đoạn kết tiếp là trao đổi vật phẩm, quy tắc rất đơn giản chỉ cần đọc tên vật phẩm muốn trao đổi sau đó chờ đợi đám đệ tử còn lại xem bọn chúng có muốn trao đổi hay không.
Đầu tiên sẽ là đệ tử của Cửu Huyền thánh cung, một tên chân truyền đệ tử đứng lên đọc ra một mớ vật phẩm gồm có linh dược, đan dược, đan phương… những thứ này hắn đều không cần nhưng rất có giá trị.
- Có vị đạo hữu nào muốn trao đổi không ?
- Ta.
Lâm Phong ngồi một bên chờ thời, hắn không giống với đa số đệ tử ở đây, mỗi tên đều có xuất thân bất phàm, tài nguyên nhiều vô số, còn hắn chỉ là tán tu, nhà chẳng có gì ngoài linh thạch.
- Lão đầu nãy giờ chẳng có thứ gì tốt hả ?
Thời gian trôi qua lão đầu vẫn giữ im lặng, Lâm Phong nhìn đám đệ tử trao đổi mà ngứa hết cả tay.
- Chỉ là những thứ tạp nham, đối với tiểu tử ngươi vô dụng.
- Ta thấy gốc hồn dược kia cũng được mà.
- Đâu ?
- Bên kia đó, đừng nói là nãy giờ lão ngủ quên a.
Đợi thêm một lúc cuối cùng cũng tới lượt của Lâm Phong trao đổi, hắn lấy ra huyết linh đan đặt trước mặt.
- Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất, thứ này chắc không cần ta giới thiệu chứ hả ?
- 2 vạn trung phẩm linh thạch.
- Ta ra 2 vạn 5000.
Phong Viêm ngồi bên cạnh nhíu mày.
- Lâm sư đệ thứ này không dễ tìm, sao không giữ làm kỷ niệm.
- Nếu sư huynh muốn đệ có thể ưu tiên cho huynh.
Phong Viêm nhìn Tuệ Vân ngồi bên cạnh một lúc rồi lắc đầu, hắn đã bắt đầu hiểu ra chân lý, Lãnh Hàn Băng không có ở đây nhưng bên cạnh vẫn còn một tên nội gian vô cùng đáng yêu.
Hai giờ sau buổi luận bàn chính thức kết thúc, lần này không có chuyện gì xảy ra ngoại trừ hai tên đệ tử Trường Hà bị thương trong khi luận bàn, nghe nói người ra tay là Lãnh Hàn Băng.
Bên trong một căn phòng lớn, hai lão đầu nhìn viên đan dược trên bàn, vẻ mặt bán tín bán nghi.
- Như Mộng, thứ này thật sự do một tên đệ tử Cửu Huyền luyện chế sao?
- Đệ tử không rõ, là hắn nói tự tay luyện chế.
Lão đầu bên cạnh lắc đầu.
- Không thể nào, thủ pháp cao siêu như vậy sao có thể do một tên đệ tử luyện ra được.
- Đúng vậy, trình độ như thế này cho đến bây giờ ta chỉ thấy vài người làm được.
- Dù không phải tiểu tử đó luyện thì bên trong Cửu Huyền cũng có người đạt đến bát đan, đây không phải là chuyện tốt.
- Chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm cho ra người luyện chế viên đan dược này.
Lão đầu nhìn nữ tử trước mặt.
- Chuyện này không khó, chúng ta có thể để vài tên đệ tử đến chỗ tiểu tử kia thăm dò.
Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu.
- Đệ tử sẽ tự mình đến đó.
- Có Như Mộng giải quyết vậy thì hai lão đầu chúng ta không cần phải lo.
Vài ngày sau bên trong một căn phòng ở Đan cung có vài tên đệ tử đang bàn luận nhiệt tình.
- Không sai vấn đề chính là ở đây, là do hỏa lực không đủ.
- Vậy phải làm sao?
- Dùng hỏa linh đan là được.
Hỏa linh đan có thể gia tăng hỏa lực lên vài phần trong thời gian ngắn nhưng khi dùng xong sẽ tạm thời rơi vào tình trạng kiệt sức trong vài ngày.
Lâm Phong lấy ra mấy bình hỏa linh đan vừa luyện chế, mỗi bình một viên để lên bàn.
- Bên trong đều là thượng phẩm địa cấp hỏa linh đan, mỗi viên chỉ có giá 2000 trung phẩm linh thạch, có phải rất rẻ không?
- Ta lấy 5 bình.
Mấy ngày nay có không ít đệ tử tìm tới chỗ Lâm Phong bàn luận, nguyên nhân là vì lần trước ở đại hội hắn chỉ cố tình nói cho đối phương nữa hiểu nữa không để cho đám người đó phải chạy tới tìm hắn.
Sau khi bàn luận sẵn tiện bán thêm vài bình đan dược, giá cả so với bên ngoài cao hơn mấy phần vậy mà đám đan sư vẫn bỏ linh thạch ra mua.
- Mấy tên này đúng là giàu có thật.
Ngoài linh thạch thì Lâm Phong còn trao đổi được khá nhiều linh dược quý, những thứ này chỉ có thể tìm thấy ở địa bàn của Trường Hà thánh cung ngay cả Vạn Bảo các cũng không có bao nhiêu.
Đúng lúc Lâm Phong còn đang đắt ý thì một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
- Tiểu Phong tử xem bộ dáng của đệ thì việc làm ăn cũng không tệ há?
Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh Lâm Phong, hai mắt mở to nhìn túi trữ vật trong tay hắn.
- Có lừa được tên đó không?
- Đệ là quân tử sao có thể đi lừa người.
- Vậy túi linh thạch này là sao?
Lâm Phong nhìn túi linh thạch trên tay vẫn chưa kịp thu vào, lần này đúng là trở tay không kịp.
- Đệ đang muốn đi đến Vạn Bảo các mua ít linh dược nên phải chuẩn bị linh thạch.
- Số linh thạch đó đệ cứ giữ mà dùng, ta không cần.
Lãnh Phi Dao tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh căn phòng như đang tìm thứ gì đó.
- Nghe nói mấy ngày hôm nay có rất nhiều đệ tử Trường Hà đến chỗ của đệ đúng không?
- Không có.
- Ta nói cho đệ biết tốt nhất là đệ đừng quá thân mật với đám người đó, đặt biệt là mấy nữ tử kia.
Lâm Phong nghe đến đây cảm giác có chuyện bất ổn sắp ập đến, vẻ mặt lập tức thay đổi.
- Sư tỷ có chuyện gì cứ nói, tiểu đệ nhất định sẽ nghe lời.
- Mấy hôm trước có hai tên đệ tử Trường Hà thánh cung trêu chọc tỷ tỷ cuối cùng bị đánh trọng thương, đệ có biết chuyện này không?
- Có biết, nhưng cũng không thể vì vậy mà xem tất cả bọn họ thành người xấu.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn đối phương.
- Bọn chúng tốt hay xấu ta không quan tâm, ta chỉ lo tâm tình của tỷ tỷ đang không tốt, lỡ như nhìn thấy đệ ở cùng với nữ nhân khác…
Lâm Phong nghĩ đến đây cảm giác có chút lạnh người, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
- Hừ, đừng tưởng ta không biết chuyện mờ ám giữa hai người, nói cho đệ biết muốn làm tỷ phu của ta không phải dễ đâu.
Lãnh Phi Dao nói đến đây thì dừng lại, giọng điệu có chút thay đổi.
- Chỗ này cũng không tệ, ta quyết định rồi mấy ngày kế tiếp ta sẽ ở đây?
- Hả?
- Hả cái gì? Chẳng lẽ không được sao?
Lâm Phong nhíu mày, chuyện này không thể đùa được, không cẩn thận thì hang ổ cũng không còn.
- Sư tỷ đệ có một chuyện muốn hỏi.
- Nói.
- Có phải tỷ lại chọc giận Hàn Băng sư tỷ đúng không?
- Làm gì có.