Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Luận về mưu kế trên đời này lão phu đệ nhị thì không ai dám làm đệ nhất, một khi lão phu thành công thì bên dưới thánh nhân tiểu tử ngươi có thể cân tất.
- Lão luyện cái gì mà ghê vậy ?
- Đưa lão phu đến khe nứt chẳng phải tiểu tử ngươi sẽ biết sao ?
- Lại thả thính…
Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không đi, lỡ như bị Ma giáo tập kích không cẩn thận rời vào khe nứt thì thánh nhân cũng không cứu được hắn.
Khoảng cách từ Địa Sơn thành đến Thương Vân thành gần nữa tháng đi đường, Lâm Phong đã đi được một nữa vẫn chưa thấy Ma giáo xuất hiện, không chừng bọn người đó đã thấy khó mà lui.
Đường đến Thương Vân thành càng lúc càng gần, trên đường đi ngoài trừ một đám yêu thú bị Lãnh Phi Dao tiêu diệt thì không có gì bất thường.
- Phía trước chính là Thương Vân thành.
Lâm Phong nhìn thất sắc phong linh trước mặt, từng kỉ niệm lại tràn về, không có thú triều thì nơi này vẫn là một tòa thành náo nhiệt.
Bên ngoài thất sắc phong linh có một cái truyền tống trận bỏ hoang, bên trên có khắc vài dòng chữ nhỏ, Lâm Phong vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên.
- Còn nhớ Thương Vân ngũ cung gặp lại, đây nhất định là do Huân Vũ để lại.
Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng vui vẻ như được mùa của sư đệ, đôi mắt lén nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ rồi bỉu môi.
- Đệ vui vẻ gì chứ, những thứ này chưa chắc là của người nào đó ghi lại.
- Đây chắc chắn là nét chữ của Huân Vũ, không thể sai được.
- Tiểu Phong tử ta hỏi đệ, nếu tìm được Huân Vũ tỷ tỷ thì đệ sẽ làm gì ?
Lâm Phong không cần suy nghĩ liền trả lời.
- Đương nhiên là mang về làm lão bà.
- Vậy tỷ tỷ của ta thì sao ?
- Sư tỷ yên tâm, đệ có rất nhiều linh thạch.
Lãnh Phi Dao chớp mắt, nàng vẫn chưa hiểu tên ngốc này đang nói gì.
- Đệ có ý gì đây ?
- Đệ sẽ mua một cái biệt viện thật lớn, bên trong có rất nhiều phòng chắc chắn sẽ có chỗ cho Hàn Băng sư tỷ.
- Vậy có thể cho ta một phòng không ?
- Phi Dao.
Lãnh Hàn Băng trừng mắt nhìn tiểu muội, Lãnh Phi Dao chạy tới bên cạnh Lâm Phong nhỏ giọng nói.
- Ta đổi ý rồi, ta sẽ không đến nhà của đệ.
- Đệ đồng ý, nhà của người nào thì người đó ở.
- Đệ phải cẩn thận, khi nào nhà bị cháy thì có thể đến chỗ của ta, sư tỷ bao đệ.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Lâm Phong mỉm cười đắt ý, hắn sẽ mua vài căn nhà dự phòng khi nào cháy thì dọn tới ở.
- Lão tử đúng là thiên tài hắc hắc...
Đang lúc mọi người định rời đi thì một đám huyết y nhân xuất hiện, mỗi tên đều mang theo binh khí sẵn sàng chiến đấu.
Lãnh Hàn Băng nhìn về phía trước, chỉ thấy một đám hắc vụ đang bay về phía này, hàn khí trên người nàng liên tục tỏa ra.
- Đến rồi sao ?
Lâm Phong nhìn hắc vụ u ám như một đám hắc vân đang lượn lờ bên trên làm cho hắn nhớ tới một tên vô cùng lợi hại.
- Không lẽ là hắn.
- Không sai, xem ra tiểu tử thúi ngươi rất có duyên với tên này.
Hắc vụ dừng lại trên cao, bên trong truyền ra giọng nói đáng sợ.
- Linh Mộng thánh nữ chúng ta lại gặp nhau.
- Đám Ma giáo các ngươi sao lại thích tìm đường chết như vậy ?
Linh Mộng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt thản nhiên nhìn đám hắc vụ phía trước.
- Lần này bản thánh nữ sẽ không để đám tà đạo các ngươi trốn thoát.
- Hắc hắc… thật vậy sao ?
Từ bên trong hắc vụ xuất hiện tứ ảnh, khí thế như nhau, một trong hai hắc ảnh đứng giữa chính là Qủy Ảnh.
- Bản tọa biết thánh nữ thiên phú tuyệt thế nên hôm nay có mời vài vị đạo hứu đến cùng thánh nữ đàm đạo.
- Bản thánh nữ không có thời gian nói chuyện phiếm với các ngươi nhưng mà có một số người lại muốn đàm đạo với các ngươi.
Linh Mộng vừa dứt lời thì có thêm tam đại tôn ảnh xuất hiện, trên pháp bào hiện rõ ký hiệu của Vô Cực thánh cung.
- Thì ra thánh nữ đã có chuẩn bị, vậy chúng ta cùng tiến vào Hoang Nguyên giải quyết ân oán.
- Tốt.
Lâm Phong nhìn đám người trên cao lần lượt biến mất trong lòng không còn gì để nói, cứ tưởng hôm nay được đánh một trận không ngờ lại bị yêu nữ đoạt mất vai chính.
Lãnh Phi Dao buồn bực bỉu môi.
- Vậy là chấm hết rồi phải hok, vậy là tất cả đổ xuống sông.
- Cẩn thận.
Lãnh Hàn Băng lăng không bay lên, một tay cầm pháp chỉ một tay nắm băng trượng, ánh mắt ẩn hiện hàn ý.
- Tiểu tử chuẩn bị chiến đấu.
Lâm Phong lập tức lấy ra huyết đao, thanh đao này Hàn Băng tạm thời cho hắn mượn để đối phó Ma giáo còn khi nào trả thì nàng không nói đến, Lãnh Phi Dao thấy vậy liền lấy ra pháp bảo chuẩn bị chiến đấu.
Phía xa có hai nhóm người đang lao đến chỗ Lâm Phong, một bên là đệ tử Vô Cực thánh cung và huyết y vệ, bên còn lại là Ma giáo đệ tử.
- Xông lên…
- Giết…
Thánh cung và Ma giáo không đội trời chung, thù sâu như biển, vừa gặp là đánh, hai bên trực tiếp xong vào chém giết.
Lâm Phong lấy ra cấm trận định kích hoạt nhưng hắn nhận ra đối thủ là mấy trăm tên tứ cấp tu sĩ dù kích hoạt cấm trận cũng vô dụng.
- Lão tử chỉ dùng một thanh đao cũng đánh bại các ngươi.
Lần này có Vô Cực thánh cung trợ chiến nên Lâm Phong không còn bị vây đánh như lúc trước, tật phong đao thoải mái thi triển, chỉ thấy ánh đao lóe lên, huyết quang ẩn hiện, trong cùng cấp gần như không thể nhìn thấy đường đao của hắn.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh trợ chiến, nàng lấy ra kim chung liên tục lắc lên, đám Ma giáo xung quanh cảm giác thần hồn chấn động không cách nào phát huy toàn bộ thực lực.
- Tiểu Phong tử mau đến tiếp viện tỷ tỷ.
- Đi.
Lâm Phong hướng tới chỗ Lãnh Hàn Băng chạy đi, càng đến gần băng nữ thì áp lực càng lớn, nơi này là khu vực giao chiến của lục cấp, ngũ cấp tu sĩ, tứ cấp như hắn khó có thể tiến vào.
- Xem chiêu.
Lâm Phong ném ra cấm trận, một đám linh giả ngũ cấp lập tức trở về tứ cấp, vài tên biết được uy lực của cấm trận liền lui lại, số còn lại không kịp phản ứng bị Lâm Phong tặng cho vài đao.
- Tiêu diệt hai tên kia trước.
Một đám Ma giáo quay lại tấn công Lâm Phong nhưng lần này tình thế đã khác, đệ tử Vô Cực thánh cung lập tức chạy tới cứu viện, hai bên lại bắt đầu hỗn chiến.
- Tiểu tử cẩn thận ám khí.
- Đâu ?
Hai mũi hắc châm phá không bay thẳng tới, Lâm Phong kịp thời dùng tật phong đao ngăn lại, cơ thể hắn lập tức bị đánh bay đi, trước ngực truyền đến cảm giác như bị trúng phải trọng quyền.
- Sư tỷ cẩn thận.
Thêm một mũi hắc châm bay tới, Lãnh Phi Dao lấy ra pháp bảo ngăn lại không ngờ hắc châm lại xuyên qua linh lực hộ thể đâm thẳng vào người nàng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lam quang lóe lên sao đó thân ảnh Lãnh Phi Dao đột nhiên biến mất.
- Chút nữa là tiêu rồi.
- Tỷ tỷ…
Lâm Phong vừa thở pháo liền nghe được tiếng hét của tiểu sư tỷ truyền đến, hắn lập tức chạy lại quan sát thì thấy Lãnh Hàn Băng vô lực dựa vào người Phi Dao.
- Không ổn, hắc châm có độc mau phong ấn độc dược.