"Con trai."
Úc phu nhân vừa nhìn thấy con trai một cái liền nhanh lẹ buông tay Khương Ái ra, dáng vẻ giống như người mới bị bắt nạt sướt mướt kể tội:
"Sao con lại mang cái loại này về nhà? Con xem cô ta thật vô dụng làm mẹ phỏng hết miệng, đã vậy mẹ mới dạy bảo có vài câu, cô ta đã trợn mắt lên với mẹ."
Úc Lễ bỏ qua bà ta, ánh mắt hướng thẳng Khương Ái mà xuyên tới:
"Tôi có cần phải nhắc lại câu hỏi vừa rồi không?"
Khương Ái cảm thấy chẳng tội gì phải giấu diếm thay cho Úc phu nhân cả, mặc cho khả năng Úc Lễ bênh vực mẹ mình là rất cao, cũng phải đem mọi chuyện nói hết ra:
"Phu nhân không muốn tôi làm việc ở đây nữa, bà ấy đuổi tôi đi."
Nghe những lời mà Khương Ái nói đầu lông mày Úc Lễ nhíu chặt lại, Vân Đóa nhìn ra được sắc mặt không vui của con trai, trong lòng dâng lên tia hoảng loạn.
Bà ta đằng đằng sát khí lườm nguýt Khương Ái, coi cô giống như kẻ tội đồ ly gián tình cảm mẹ con bà ta.
"Cô đúng là cái loại ti tiện mà."
Mắng xong Khương Ái, bà ta chạy đến bên cạnh Úc Lễ, dùng hai tay nắm lấy cánh tay anh ta:
"Úc Lễ chúng ta là mẹ con ruột thịt, con phải tin mẹ."
Úc Lễ cúi đầu nhìn bàn tay dây dưa với cơ thể mình, nhếch môi cười mỉa mai: "Tin bà?"
Úc phu nhân vẫn chưa biết bản thân sắp gặp họa, gật đầu chắc nịch:
"Đúng...mẹ là muốn tốt cho con thôi, cô ta ranh ma quỷ quái trước sau gì cũng hại con, chi bằng sớm đuổi đi thì hơn."
Sắc mặt Úc Lễ mỗi lúc một thêm lạnh lẽo, sau một hồi im lặng anh ta thẳng thừng hất tay bà ta ra.
Anh còn không hiểu tính cách bà ta nữa sao?
Đối với anh ta mà nói người mẹ này có cũng như không, nếu như không vì hai chữ ruột thịt kia đã sớm bỏ mặc rồi.
Úc Lễ dùng lực rất mạnh, không chút nể nang khiến bà Vân Đóa bổ nhào xuống nền đá sỏi.
Bà ta không ngờ Úc Lễ có thể ở trước mặt bao nhiêu người làm ra cái hành động bất hiếu này, cánh môi run rẩy nói không thành tiếng:
"Úc Lễ con..."
Úc Lễ không hề cảm thấy có lỗi ngược lại đáy mắt còn đang lên tia oán giận:
"Nếu bà không thể làm một người mẹ tốt, cũng đừng khiến cho con trai mình phải mất mặt, bà tự ý đuổi người của tôi có từng nghĩ tới cảm nhận tôi ra sao không?"
Nói xong anh mặc kệ bà ta ngồi đó, đôi chân dài lạnh lùng cất bước, lúc đi qua chỗ Khương Ái thuận tiện kéo tay cô lôi đi, cho tới khi nghe được thanh âm kêu than hệt như mèo con mới dừng lại:
"Đau."
Úc Lễ cau mày nâng cánh tay Khương Ái lên kiểm tra, dưới tầm mắt anh ta da thịt trắng nõn nà xuất hiện những mảng sưng rộp đỏ ửng.
Không rõ anh ta có thương xót cô hay không? Nhưng câu nói tiếp đó của anh ta khiến tất cả mọi người phải mở to mắt kinh ngạc:
"Lần sau không có lệnh của tôi, không ai được phép mở cửa cho bà ta."
Qua câu nói này, Khương Ái phải nhìn Úc Lễ bằng ánh mắt khác, xem ra anh ta là một ông chủ tốt đấy chứ, biết phân biệt phải trái, không bao che mặc ý người nhà làm càn.
Úc phu nhân đang chuẩn bị chống tay đứng lên thì chết lặng tại chỗ, là bà ta đánh giá quá thấp vị trí Khương Ái trong lòng Úc Lễ, hay từ trước đến giờ anh ta chưa từng tha thứ cho việc bà ta đã làm? Chỉ chờ cơ hội để vứt bỏ?
Vân Đóa gào lên oán trách: "Úc Lễ con đối xử với mẹ như thế mà coi được à? Vì một con đàn bà không đáng mà bỏ rơi mẹ?"
"Phu nhân chờ ông chủ nguôi giận rồi nói sau." Quản gia người hiểu rõ mọi chuyện, có lòng khuyên ngăn Úc phu nhân.
Nhưng bà ta không nghe, tự cho mình là đúng kể công: "Đồ bất hiếu, không có mẹ mày tự sinh ra được à? Giờ lớn rồi thấy mẹ vô dụng phải không?"
Úc Lễ vốn muốn dừng lại tại đây rồi, nhưng là bà ta không biết điều khơi mào quá khứ trước, đã vậy anh cũng chẳng cần phải giữ mặt mũi cho bà ta làm gì, thẳng thắn nói:
"Một người mẹ nhẫn tâm đầu độc đứa con trai mới lên mười, để chạy theo đàn ông đáng tự hào lắm sao?"
Anh là nghĩ tới công sinh thành mới cho bà ta nơi ăn chốn ở, chứ không đừng có hòng. Xác bố anh còn chưa lạnh, bà ta đã gian díu với người đàn ông khác, bỏ cả quê hương theo cái gọi là cuộc sống vật chất.
Thử hỏi anh mãi là một thằng nghèo kiết xác không có cái gì trong tay, người mẹ này có tìm về nhận con không? Hai năm nay anh không nói gì bà ta tưởng anh mất trí nhớ rồi sao? Có những nỗi đau ghim cả đời, vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa được.
Bà ta chẳng nhẽ không biết mỗi khi nhìn thấy bà ta anh căm thù đến nhường nào?
Úc phu nhân gạt nước mắt nơi khóe mi, điệu bộ thương tâm nói: "Mẹ đã bị quả báo rồi không phải sao? Mẹ sống cũng có sung sướng gì đâu, ngày ngày sống trong dằn vặt."
Úc Lễ cười nhạt, cái gì cũng không muốn nghe thêm nữa xoay người đi vào nhà.
Khương Ái ngoái đầu nhìn lại Úc phu nhân lăn lộn diễn trò dưới đất một cái, sau đó vội vàng chạy theo Úc Lễ.
Đứng trước cửa phòng Úc Lễ, cô chậm bước rón rén ngó đầu vào bên trong, thấy anh ta cúi đầu trầm tư thì lùi lại.
Nhưng Khương Ái chưa đi được mấy bước, giọng nói không nặng không nhẹ đuổi tới:
"Lại đây."
Nghe Úc Lễ gọi, Khương Ái rụt rụt chiếc cổ tiến vào phòng.
"Ông chủ để tôi thay đồ cho anh."
Úc Lễ ngẩng đầu nhìn da thịt lộ ra dưới tay áo của Khương Ái, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều: "Đưa tay đây."
Khương Ái không rõ Úc Lễ muốn làm cái gì, thế nhưng cô là kẻ thức thời, biết không nên chọc anh ta vào lúc này, giơ tay ra cho anh ta xem.
Úc Lễ nắm lấy bàn tay cô, rồi lại nhận ra bản thân không có cách nào vén áo cô lên xem được, thành ra một mệnh lệnh khiến Khương Ái đen mặt xuất hiện:
"Cởi áo ra."