1
Dư Vãn mặc một bộ quần áo tồi tàn, đang đứng dưới đại sảnh.
Cách trang điểm của cô ta không không hợp với khuôn mặt tí nào cả.
Cô ta dường như không quen với việc có nhiều ánh mắt xa lạ đánh giá như vậy, cả người có vẻ khá ngại ngùng.
“Cha, mẹ…” Ánh mắt Dư Vãn cuối cùng cũng dừng ở trên người tôi.
“Chị.” Cô gọi.
Mẹ tôi trìu mến nắm lấy tay của Dư Vãn và đặt nó vào lòng bàn tay của bà.
"Con gái của mẹ! Mẹ thật có lỗi với con, lại để con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy!"
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt Dư Vãn, một câu mẹ, cô ta gọi đi gọi lại đến chục lần, nghe thật thê lương.
Ngay cả bảo mẫu đứng một bên cũng không khỏi lấy tạp dề lau nước mắt.
Tất cả mọi người đều vây quanh Dư Vãn.
Ngoại trừ tôi.
Dư Vãn là con gái thật của Khương gia, vậy còn ai ở đây là tu hú chiếm tổ giả thiên kim chứ?
Thật không may, đó là tôi.
Lúc vừa biết tin này, hai lòng trắng mắt của tôi như lòi ra.
Sau hơn chục năm chung sống êm đềm, đột nhiên trở thành ‘thiên kim giả’, tin tức như vậy chẳng phải quá sốc rồi sao?
Ngay cả lúc này, cũng có mấy người hầu lén lén lút lút đánh giá tôi, tựa như muốn biết kết cục của tôi sẽ như thế nào?
Là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, hay là vẫn sẽ ở lại cùng với ‘thiên kim thật’ kia mà cắn xé hay là hòa bình với nhau?
Tôi cũng nghe thấy ai đó nói nhỏ: "Thảo nào tiểu thư lớn lên trông chẳng giống ông bà..."
Là không giống sao, có lẽ do sắc đẹp của tôi hơn hẳn so với những người bình thường như họ nhỉ?
Trái ngược với những người khác đang khóc lóc cùng kích động, trông tôi quá bình tĩnh đến mức lạc lõng.
Suy cho cùng, đó là vì tôi không có hứng thú với bộ phim gặp gỡ người thân này.
Vì vậy, khi họ đang biểu diễn tình cảm mãnh liệt, tôi chỉ liếc qua đó, rồi tiếp tục nhìn xuống biểu đồ thị trường chứng khoán trên điện thoại của mình.
Họ nói chuyện vui vẻ một lúc, cha tôi mới gọi tên của tôi.
“Khương tiêu, lại đây.”
Tôi cất điện thoại, trầm mặc mà đi đến ghế sofa.
"Dư Vãn ngày mai sẽ chuyển đến trường của con, con phải chăm sóc em ấy thật tốt đấy."
Khương Trạch Thành lên tiếng.
Tôi cũng hiểu ý ông.
Cha mẹ nuôi của Dư Vãn, cũng là cha mẹ ruột của tôi, đã qua đời nhiều năm trước.
Cũng bởi Khương gia đã dành nhiều tiền và nhân lực để đào tạo tôi trong thời gian dài như vậy. Hiện giờ tôi biết mình là người ngoài, khẳng định bọn họ nghĩ rằng tôi phải cung cúc tận tụy giúp đỡ cô ta.
Ở phương diện tiền bạc, Khương gia thực sự không hề bạc đãi tôi.
“Vâng.” Tôi nói.
Dư Vãn ngượng ngùng cúi đầu cười cười: "Chị, sau này xin chiếu cố em nhiều hơn nhé."
2
Sau bữa tiệc chiêu đãi đó, bố mẹ tôi phải đến công ty nên bảo tôi dẫn Dư Vãn đi một vòng quanh thăm quan nhà.
Tôi dẫn Dư Vãn đi xem phòng cô ta trước.
Theo như tôi điều tra, Dư Vãn đã sống từ nhỏ trong cô nhi viện.
Phòng ở đó kê bốn chiếc giường tầng, nhưng lại có đến tám người ở. Bọn họ thật vất vả chen chúc nhau trong không gian nhỏ và tối.
Còn căn phòng này là do mẹ tôi sắp xếp suốt đêm qua, tuy hơi vội vàng nhưng đồ đạc đã coi như là đầy đủ hết.
Phòng của Dư Vãn quay về hướng Nam, lúc này ánh mặt trời chói chang, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu vào từng góc phòng.
Những tấm rèm tung bay trong gió, bên bàn được cắm một lọ hoa tươi mới, trên sofa còn để rất nhiều thú bông khổng lồ, bàn trang điểm và phòng tắm chứa đầy các loại sản phẩm chăm sóc da cao cấp và mỹ phẩm...
Nhưng nét mặt Dư Vãn lại không hề tỏ ra vui vẻ.
"Chị, em muốn vào phòng chị xem một chút."
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ từ chối một yêu cầu như vậy.
Nhưng bây giờ thân phận của tôi chỉ là một thiên kim giả, vì vậy tôi không thể hành động như trước nữa, tôi phải giữ một thái độ thật là khiêm nhường.
Tôi liền đồng ý với yêu cầu của Dư Vãn.
Căn phòng của tôi có màu chủ đạo là Morandi, ấm áp và thư giãn.
Dụ Vãn thích thú nói: "Oa, chị ơi, phòng của chị nhìn đẹp quá!"
Nói xong, cô ta trực tiếp ngả mình lên giường của tôi.
Trong khi cô ta vẫn đang đi giày.
"Chăn bông của chị cũng mềm quá! Thật là quá ấm áp mà!"
Khuôn mặt trang điểm của cô ta vùi vào chăn của tôi, có lẽ sẽ để lại rất nhiều vết phấn nền và son môi.
Người hầu đi theo chúng tôi hít một hơi thật sâu, tỏ ra sợ hãi.
Hai bên thái dương của tôi vô thức giật giật.
Thấy Dư Vãn định mở tủ quần áo của tôi, tôi dùng một tay ngăn cô ta lại.
"Dư Vãn, Phòng bên cạnh mới là phòng của em."
Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ta chú ý đúng mực.
“A.. Thực xin lỗi chị, chỉ là em thích phòng của chị quá.”
Tôi không thèm để ý đến trà ngôn trà ngữ của cô ta, liền tìm cớ đuổi cô ta đi, sau đó sai người hầu thu dọn sạch sẽ đồ đạc vừa rồi Dư Vãn động vào, cũng thay một tấm ga trải giường mới.
Buổi tối, Dư Vãn nằm ườn trên sofa chờ cha mẹ về.
Bọn họ vừa về đến nhà, Dư Vãn đã nhào vào lòng mẹ tôi giống y như chim nhỏ bay về tổ vậy.
Mẹ tôi cũng tỏ ra ân cần, yêu thương cô ta, sau đó cũng nhẹ nhàng hỏi vài câu quan tâm.
Lúc này, người hầu đi ra nói: "Thưa phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Trên bàn ăn, Dư Vãn chạy vào đầu tiên, ngồi thẳng vào chỗ tôi hay ngồi, trong miệng không ngừng ríu rít nói chuyện với mẹ tôi.
Thấy ghế của tôi đã có người ngồi, bước chân tôi bất chợt dừng lại, sau đó tôi đành phải ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Trước giờ, người hầu nhà tôi thường chia món ăn theo vị trí ngồi của chủ nhân, món ăn ưa thích của chủ nhân thường xếp trước mặt ghế chủ nhân hay ngồi.
Chỗ ngồi của tôi đã hơn mười năm nay không thay đổi, nhưng bây giờ Dư Vãn ngồi đó, tôi hình như càng ngày càng xa món thịt chiên giòn mà mình yêu thích rồi.
Cha mẹ không để ý đến những chuyện cỏn con này, còn gắp rất nhiều thức ăn vào bát của Dư Vãn.
Dụ Vãn cười đón lấy tất cả.
Cha tôi hỏi: "Hôm nay con ở nhà thế nào? Con đã đi xem phòng chưa? Nếu có chỗ nào không hài lòng, con có thể báo quản gia để bố trí lại."
Trên mặt Dư Vãn hiện lên một tia khó hiểu.
Cô ta nói: "Phòng của con cũng được, nhưng con càng thích phòng của chị gái hơn."
Cô ta quay đầu lại, từ một góc độ mà chỉ tôi mới thấy, lộ ra vẻ mặt khiêu khích tôi.
3
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi.
“Vậy để dì Tú theo cách bố trí phòng của chị, mà mà trang trí cho em.” Tôi nhàn nhạt mở miệng.
Dư Vãn nghiêng đầu hỏi: “Vậy thì… khoảng thời gian này con sẽ ở đâu vậy mẹ?”
Nhà tôi có nhiều phòng vậy, ở phòng nào mà chả được.
Nhưng Dư Vãn không hỏi tôi, tôi cũng không thèm đáp lại cô ta.
Mắt mẹ tôi đảo một vòng, từ khuôn mặt liệt của tôi đến dáng vẻ dễ thương của Dư Vãn.
Mẹ do dự nói: "Khương Hiểu, hay là để Dư Vãn ở cùng phòng con vài hôm nhé…Mấy ngày nữa là đến ngày tổ chức lễ nhận người thân, nếu để người khác thấy Vãn Vãn không có phòng riêng, con bé sẽ bị người ra xì xào mất.”
Tôi: “Nhưng đồ trong phòng con đều là đồ cũ, không thích hợp để đón em gái mới về.”
Dư Vãn xen mồm nói: "Em không để ý đâu chị!"
Khương Trạch Thành cũng gật đầu.
Tôi: "Xem ra, mẹ vì em mà vội vã bố trí căn phòng mới, vậy mà lại không lọt vào mắt em. Hay là thế này, nếu em thấy thích phòng chị như thế, vậy chị để phòng đó cho em luôn nhé.”
Dụ Vãn trợn tròn mắt.
Chắc là trong tâm cô ta chỉ nghĩ cà khịa tôi chút, ai ngờ lại bị tôi chụp cho cô ta cái mũ ‘kén cá chọn canh’, lại còn trực tiếp nhường phòng của mình cho cô ta luôn.
Ngược lại, có vẻ tôi là người hào phóng.
Tôi trực tiếp đứng lên: "Thực lòng thì, Khương gia chúng ta đều có lỗi với Dư Vãn. Nếu em gái có bất kỳ yêu cầu gì, người là chị đây sẽ tận lực thỏa mãn em, bây giờ chị sẽ lên dọn đồ đi.”
Còn không phải chỉ là trà ngôn trà ngữ thôi ư? Ai mà chẳng biết!
Thấy tôi có vẻ ủy khuất, mẹ tôi chợt có chút không hài lòng với Dư Vãn, trên mặt thoáng qua một tia không thoải mái.
Tôi thầm cười ở trong lòng.
Tôi thật muốn xem Khương Trạch Thành cùng với Khổng Như Thu kia có thể giả vờ làm cha mẹ tốt được bao lâu.
Tôi thật sự…rất chờ mong nha.
4
Tôi dọn đồ vào ở trong phòng dành cho khách.
Đám người hầu mang đồ của tôi ở phòng cũ dọn sang đây, tôi liền bảo họ cầm cho mình thêm một ít thức ăn.
Mới vừa nãy tôi còn chưa có ăn no nha.
Một lúc sau, một đ ĩa lớn thịt giòn thái nhỏ cùng với 5 loại sốt, nước trái cây được bưng lên.
Tôi tiện tay mở một bộ phim truyền hình mới hot lên xem.
Bởi vì nghề nghiệp chính của Khương Gia là làm trong ngành giải trí, cũng vì tính chất công việc, tôi thường hay xem một vài bộ phim mới nổi tiếng mỗi ngày để có thể hiểu biết hơn.
Máy chiếu vừa mở lên, tôi liền xem đến vui vẻ.
Trên máy chiếu đang chiếu cảnh một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo với nữ chính, chẳng phải là vị hôn phu rẻ tiền Thiệu Hằng của tôi sao?
Tôi bắt chéo chân, nhìn vị hôn phu của mình đang đứng trong cơn mưa nhân tạo ở Hoành Đi3m, thời điểm này là lúc anh ta nhận ra tình cảm thật sự của mình với nữ chính.
Anh ta tiến đến ôm hôn nữ chính cuồng nhiệt dưới cơn mưa.
Nữ chính ném đi chiếc ô trong tay, mà cũng bởi động tác hôn môi quá mạnh, chóp mũi hai người thân mật va chạm nhẹ vào nhau.
Wow–
Kỹ năng hôn không tồi nha.
Tôi mở Weibo ra, vừa vặn nhìn thấy hot search mới nhất của bộ phim này:
Thiệu Hằng - truy thê hỏa táng.
Trong bài, bình luận không ngớt gọi vị hôn phu rẻ tiền của tôi là nam thần:
[Mặc dù anh ấy tra, nhưng anh ấy rất đẹp trai nhá!]
[Nghe nói nhà Thiệu Hằng là gia tộc rất giàu có, nếu không làm được ở trong làng giải trí, thì chỉ có thể về nhà thừa kế mấy chục triệu gia tài ha ha ha.]
[Nhìn đi, đây chẳng phải thiếu gia nhà giàu thử trải nghiệm cuộc sống hay sao?]
[Nếu như Thiệu Hằng thật muốn quay về kế thừa gia nghiệp, nhất định phải đóng thêm vài bộ phim truyền hình đó nha. Bởi thật sự anh ấy quá đẹp trai mà, cầu trời khấn phật đó.]
Tôi thích thú đọc bình luận của fan Thiệu Hằng, nhưng đúng lúc này, điện thoại WeChat bất ngờ vang lên.
Tôi vừa đưa mắt vào điện thoại, liền nhìn thấy hai chữ to chói lọi: “Thiệu Hằng.”
Tôi gắp một miếng thịt chiên giòn cho vào mồm, rồi mới uể oải ấn nút nghe điện thoại.
“Bảo bối yêu của em ơi, chị đang ở nhà sao? Chị đã ăn cơm chưa thế?”
Giọng nói trầm ấm, giống hệt như trên màn hình lớn, đột nhiên xuất hiện trên điện thoại di động của tôi.