Tiểu Điệp cố gắng ăn nhiều hơn một chút để Tuệ Tĩnh quý phi an tâm. Gã nãy giờ vẫn đứng đó nhìn cô dùng thiện, dường như không hề có ý muốn ngồi cùng.
- Ngươi không đói sao?
- Ta nhìn bệ hạ ăn cũng đủ no rồi.
- Ờ.
Tiểu Điệp định im lặng, tiếp tục ăn bình thường thôi thì bỗng lúc này gã tiến lại, dọn vài cái dĩa để sang một bên. Cô ngơ ngác nhìn tên đó, nhưng gã lại cười tươi rồi lên tiếng:
- Bệ hạ, quy tắc ba gấp.
- Trẫm biết rồi. Nhưng làm thế thật uổng phí thức ăn. Hay là ngươi giúp trẫm ăn mấy cái dĩa đó đi. ngôn tình hay
- Phu tế không đói.
- Không đói thì đưa mấy dĩa đó thưởng cho các cung nhân đang đứng ở bên ngoài.
- Cái này... - Mộc Nan do dự.
- Sao thế? Không được à? Trẫm vừa mới đăng cơ, dân chúng bên ngoài còn chưa đủ ăn đủ mặc. Sao trẫm dám lãng phí? - Tiểu Điệp nhìn chằm chằm vào mắt gã.
- Vâng.
Mộc Nan hành lễ, tự mình dọn mấy cái dĩa đó đưa ra ngoài. Gã mới nói mấy câu, các cung nhân ở đó đã liền quỳ xuống tạ ơn.
Hôm nay Tuệ Tĩnh quý phi đã có lòng như vậy, cô cũng nên đáp lễ lại. Sau khi dùng thiện tối xong, Tiểu Điệp liền triệu tổng quản thái giám đến. Căn dặn ông ta chuẩn bị hai cái kiệu khởi giá đến Duệ Hữu cung.
Nghe được bệ hạ muốn đến cung của mình ở qua đêm, Mộc Nan liền vui vẻ tạ long ơn.
Duệ Hữu cung là một nơi lộng lẫy xa hoa chẳng kém gì Ngọc Phượng cung của hoàng hậu. Hai người cao cao tại thượng, ngồi lên chiếc kiệu ghế sang trọng mà đi đến đây. Trước khi cùng quý phi vào trong, Hoàng Ân có thì thầm vào tai cô vài lời:
- Bệ hạ, thái y có dặn dò thị tẩm ngay lúc này... - Chưa kịp nói hết câu.
- Sẽ ảnh hướng đến thai nhi phải không?
- Dạ không. - Hoàng Ân khúm núm đáp lại vội.
- Tại sao? - Tiểu Điệp ngạc nhiên.
- Bệ hạ, thời gian này người nên thị tẩm nhiều để bổ sung dương khí. Như vậy sẽ giúp long thai khoẻ mạnh hơn.
Nghe Hoàng Ân nói mà Tiểu Điệp chỉ biết chau mày khó hiểu. Cô bắt đầu nghi ngờ kiến thức y học ở thế giới này rồi đó.
- Thật phi lý. - Tiểu Điệp thở dài rồi bước nhanh vào trong cùng Tuệ Tĩnh quý phi.
Những kí ức vụn vặt của Hồ Yên Chi lại thi nhau hiện lên trong đầu cô. Ở thế giới hiện đại kia, có đủ thứ kiến thức liên quan đến bệnh tật con người. Yên Chi học được rất nhiều thứ, nhưng cô ấy cũng không phải bác sĩ nên không rõ mấy chuyện mang thai này lắm.
Trong đầu Tiểu Điệp bỗng hiện hữu vài từ "quan hệ an toàn". Nhưng quan hệ an toàn nghĩa là sao chứ? Những mảnh kí ức vụn vặt giữa cô và Yên Chi cứ xen lẫn, chồng chéo vào nhau. Chuyện này càng khiến Tiểu Điệp thêm rối ren.
Tuệ Tĩnh quý phi nắm lấy tay cô, rồi hai người ngồi xuống giường cùng nhau. Lúc này, Tiểu Điệp mới để ý đến gã.
- Bệ hạ, người đang suy nghĩ gì nãy giờ vậy?
- À, không có gì. Trẫm đột nhiên cảm thấy bản thân dạo gần đây thật kì lạ. Không hiểu nổi mình đang làm gì nữa. Để trẫm suy nghĩ lại đã. Đột nhiên trong đầu xuất hiện nhiều thứ linh tinh...
- Bệ hạ từ sáng đến chiều chỉ mải mê lo lắng chuyện chính sự. Giờ người cũng nên nghỉ ngơi rồi. - Mộc Nan vuốt ve tay cô.
- Quý phi nói phải. Dạo gần đây trẫm bắt đầu thấy choáng váng mặt mày rồi.
Gã cười hiền, đôi tay không an phận chủ động cởi thắt lưng giúp cô. Khi Tiểu Điệp kịp phản ứng lại thì gã đã cởi xong rồi.
- Ngươi làm gì vậy? - Hồ Chính Vương ngớ người ra.
- Không phải tối nay ta hầu hạ bệ hạ sao? Người đến đây là để thị tẩm mà.
- Trẫm có nói gì đâu? Trẫm chỉ muốn ngủ cùng quý phi... - Tiểu Điệp bất chợt cảm thấy câu này của mình thật không ổn, bối rối khựng lại nhìn gã đang đắc ý.
- Bệ hạ, thế bây giờ người phải cởi y phục ra mới ngủ cùng phu tế được chứ?
Cô nhăn mày nhìn thẳng vào vẻ mặt đầy trông chờ của gã mà cảm thấy bất mãn vô cùng.
- Có phải trẫm đã quá nhân từ với Tuệ Tĩnh quý phi rồi không? Ngươi cậy gia thế mình hiển hách, cậy bản thân to con hơn mà ức hiếp trẫm!
- Bệ hạ sao lại nổi giận với phu tế? Phu tế chỉ muốn hầu hạ người thôi mà?
Mộc Nan ngây thơ tiến sát về phía cô. Trong khi Tiểu Điệp tỏ rõ sự chán ghét.
- Trẫm đột nhiên nhận ra mình còn có việc, quý phi tự nghỉ ngơi đi. - Cô cầm lấy thắt lưng đứng dậy định rời đi.
- Bệ hạ! - Mộc Nan lo lắng kéo cô lại rồi ôm vào lòng. - Thứ lỗi cho phu tế không hiểu chuyện. Nhưng tất cả đều vì muốn bệ hạ ở lại đây thôi.
- Chu Mộc Nan, ngươi đừng có nũng nịu với trẫm. Ngươi lớn hơn trẫm những bảy tuổi đấy!
- Dù có lớn hơn, nhưng ta vẫn là phi tử của bệ hạ.
Tiểu Điệp bực tức đẩy tên nam nhân to xác đó ra, rồi tát nhẹ vào mặt gã một cái. Mộc Nan bị hành động này của cô mà làm cho ngẩn người ra, được một lúc, gã liền đưa tay ôm mặt, dáng vẻ đầy đáng thương.
- Sao bệ hạ lại đánh phu tế? - Gã mặt mày mếu máo như sắp khóc.
- Trẫm đánh nhẹ như vậy mà ngươi lại đi ăn vạ với trẫm?
- Nhẹ sao? Rõ ràng là rất đau mà! Bệ hạ đánh phu tế đau lắm đó! - Mộc Nan nhăn mặt cố rặn nước mắt.
- Đừng có giỡn mặt với trẫm. Dù cho trẫm có đánh hết sức thì chẳng là gì so với một nam nhân cơ thể cường tráng như ngươi cả! - Tiểu Điệp càng thêm bực tức. - Ta không nói chuyện với ngươi nữa!
Cô đứng dậy muốn đi ra khỏi chỗ này thì lại bị Chu Mộc Nan ôm chầm lấy từ đằng sau. Khác với cái ôm của hoàng hậu. Tuệ Tĩnh quý phi là đứng đằng sau ôm trọn cả cơ thể bé bỏng của cô. Còn hoàng hậu là vẫn ngồi ở trên giường rồi ôm lấy nửa thân dưới.
Hai kiểu ôm này bất chợt khiến Hồ Chính Vương nhận ra vài sự khác biệt từ hoàng hậu và Tuệ Tĩnh quý phi. Hoàng hậu là người nhún nhường, muốn làm người ở dưới trướng cô. Còn Mộc Nan là người có cá tính mạnh mẽ, không để ý danh phận, chỉ muốn được bảo vệ cô.