Mới vừa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp hai huynh đệ nhà Mặc Uyên đã đứng ở đó chờ từ bao giờ. Yên Chi tự dưng trở nên bàng hoàng. Tâm trạng cô lúc này giống như bị người yêu bắt gặp đi lăng nhăng vậy.
- Hai người...
- Tiểu thư... đây lại là ai ạ?
- Mặc Uyên, không phải ta bảo ngươi về trước rồi sao?
- Tiểu nhân làm sao có thể để tiểu thư đi một mình được ạ.
- Được rồi, vậy giờ về phủ cùng ta đi. Trời cũng sắp tối rồi.
- Vâng.
Trên đường đi, Yên Chi vẫn luôn nép sát vào người Hoàng Ân. Cô có thể cảm nhận được sát khí từ Mặc Uyên. Không cần hỏi cũng biết là huynh ấy đang giận dỗi rồi. Làm cho nhân vật mình thích nổi giận, cô cũng đâu có muốn. Cũng may mà ban nãy Mặc Uyên không có cằn nhằn gì.
Vừa mới về đến phủ đã thấy A Manh cùng ba người, Hạ Cầm, Kiều Vũ cùng Hoàng Dĩ đang quỳ trước sân rồi.
Cha cô thì đang đứng đó, mặt hầm hầm nổi giận. Yên Chi dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng nhanh chóng đi lên trước quỳ xuống. Nhìn là biết đang tức tối rồi. Mặc Uyên, Đình Uyển, ngay cả Hoàng Ân mới đến cũng quỳ theo.
- Phụ thân...
- Con đi đâu về đó? Mới vừa tỉnh dậy đã lang thang đi khắp nơi rồi? Lại còn đi đến lầu xanh chuộc thân cho đám kỹ nam này! Con...
- Con chuộc thân cho họ là vì muốn giúp họ thôi mà. Ngoài ra không còn ý gì khác.
- Con đúng là... sao lại dám làm ra những chuyện như vậy chứ? Con không giữ mặt mũi cho mình thì cũng phải giữ cho cha và Bình Ngọc chứ?
- Bây giờ phụ thân có nói gì thì con cũng đã chuộc thân cho họ rồi. Ba người đó thì trả tiền rồi. Còn mỗi Hoàng Ân tỷ tỷ là vẫn chưa trả. Con lỡ hứa với bà chủ lầu Thanh Hoa ngày mai đem hai mươi vạn lượng đến đó. Mai không đem thì còn mất mặt hơn nữa.
- Con...?! - Hồ thừa tướng chỉ ngón trỏ về phía cô, hai mày nhăn lại, biểu cảm đầy tức giận.
- Phụ thân, thay vì làm cái nghề mua vui cho người khác thì họ có thể giúp con quản lí tiệm thuốc mà. Tiệm thuốc đang thiếu người, với cả bọn họ đều có hoàn cảnh rất tội nghiệp...
- Cho nên con mới nghĩ ra cái trò này.
- Vâng.
- Tiệm thuốc thiếu người thì cứ nói cha, sao cứ phải chọn bọn họ làm gì? Họ có biết y thuật đâu mà vào đó. Hơn nữa chẳng phải sau này rồi sẽ có người khác chuộc thân cho họ sao? Biết là có nhiều người bị ép vào cái nơi ấy. Nhưng con đâu thể cứu giúp hết tất cả được. Con càng làm vậy thì càng có nhiều người bị ép bán thân hơn thôi. Đây chính là quy tắc cung cầu đó biết chưa hả?
- Con xin lỗi... Nhưng mà chẳng lẽ phụ thân định đuổi họ đi?
- Ta nghe nói Hạ Cầm và Kiều Vũ là hai người từng được nhị công chúa nhắm trúng. Dù sao giữ họ ở phủ cũng không giúp được gì. Bọn họ chỉ biết đàn hát thôi, không thể bắt làm việc nặng như Mặc Uyên và Đình Uyển được.
- Phụ thân, người mà giao họ cho nhị công chúa thì con sẽ... - Yên Chi rối bời.
- Con sẽ thế nào?
Nhị công chúa nổi tiếng háo sắc như thế, dâng họ cho cô ấy thì ban đầu được sủng thật, nhưng về sau còn bị ghẻ lạnh dữ dội hơn nữa. Những nam nhân bị thất sủng ở phủ của nhị công chúa làm gì có ai được sống tốt.
Trong lúc cấp bách không nghĩ ra được gì, Yên Chi liền giả vờ ngất đi. Dù sao cô cũng mới ngã lầu rồi tỉnh dậy không bao lâu mà. Sức khoẻ còn yếu là điều hiển nhiên thôi. Hành động nhắm mắt rồi nằm bệt ra đất không hề giả trân chút nào.
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Mau gọi thái y! - Hồ thừa tướng hoảng hốt.
- Tiểu thư ngất đi rồi.
Mặc Uyên nhanh chóng chạy đến bế tiểu thư đi vào trong khuê phòng. Mọi người trong phủ ai nấy đều hoảng loạn lo lắng cho Hồ tiểu thư.
Mọi người từ trong kỹ viện ra định đứng dậy xem tiểu thư thế nào rồi thì bị Hồ thừa tướng trách mắng:
- Tất cả đều tại các ngươi! Quỳ ở đó hết cho ta! Đình Uyển với A Manh mau vào đây cùng Mặc Uyên chăm sóc cho tiểu thư. Cứ để cho bọn người trong kỹ viện quỳ ở đó đi!
A Manh cùng Đình Uyển ngơ ngác đứng dậy, cảm thấy tội lỗi khi bỏ rơi bọn họ. Nhưng sức khỏe tiểu thư quan trọng hơn. Hai người cúi đầu chào những người đang quỳ để bày tỏ sự tôn trọng rồi mới rời đi.
Hoàng Ân đợi người đi hết rồi, nàng mới cố gắng lết đến gần Hoàng Dĩ rồi thủ thỉ.
- Tiểu Dĩ.
- Tỷ tỷ, ban nãy đệ có nghe tiểu thư nói đã chuộc thân cho tỷ rồi. Tốt quá.
- Lúc người đến tìm ta ở lầu Thanh Hoa, ta đã rất tò mò vì sao một nữ nhân lại đến nơi đó làm gì. Hoá ra là vì người muốn cứu giúp cả hai tỷ muội chúng ta.
- Phải. Đã vậy còn phải quỳ cùng trong khi sức khỏe Hồ tiểu thư không được tốt.
- Hoàng Dĩ, đó là tỷ tỷ của đệ sao? - Kiều Vũ lên tiếng.
- Phải. Tỷ ấy là Hoàng Ân ở lầu Thanh Hoa.
Hạ Cầm nghe vậy cũng quay đầu lại chào hỏi. Dù cả bốn đều đang quỳ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng nhưng vẫn có thể nói chuyện với nhau được.
- Ta ở lầu Thanh Hoa cũng nghe danh hai người đã lâu. Kiều Vũ huynh có tài ăn nói, còn Hạ Cầm lại kiệm lời. Một người giỏi múa hát, một người giỏi đánh đàn, quả là một cặp đôi ăn ý.
- Ân muội quá lời rồi. Hạ Cầm và ta là huynh đệ kết nghĩa với nhau. Đệ ấy khá nhút nhát với người lạ thôi.
- Vậy sao? Mà không biết tiểu thư giờ thế nào rồi. - Hoàng Ân nắm chặt tay mình.
- Tiểu thư nhất định sẽ không sao đâu. - Kiều Vũ cũng tự nắm lấy tay mình mà cầu nguyện trong lòng.
- Trật tự! Tiểu thư đã bị như vậy rồi mà các ngươi còn nói được à? Quỳ thì im miệng hết đi! - Lính canh trong phủ đi đến quát lớn.
Bọn họ nghe vậy liền cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn ai nữa.