Hai người họ hơi ngẩn ra một lúc. Còn Yên Chi hai má đã đỏ như trái cà chua rồi, nhưng ánh mắt vẫn long lanh hướng nhìn A Manh.
- Dạ... vâng.
- Cảm ơn muội... Thế... ta sờ nhé?
Yên Chi nói xong liền mím môi lại, tay bắt đầu di chuyển đến chỗ hai trái đào căng mọng của A Manh. Bảo là sờ thôi, nhưng khi chạm vào chúng thật, Yên Chi lại không kìm chế được đã xoa nắn mấy cái. Dù có hơi ngại nhưng khi sờ vào đúng là thích thật đấy.
Còn A Manh, nàng bị người khác chạm vào chỗ nhạy cảm nên hai má cũng bắt đầu đỏ lên, cơ thể bắt đầu xuất hiện những phản ứng sinh lí.
- Tiểu thư, nô tì hơi khó chịu...
- A! Ta xin lỗi! - Yên Chi vội vàng rút tay lại.
- Không sao ạ. Tự nhiên cơ thể nô tì đột nhiên nóng lên. - A Manh ấp úng ngại ngùng.
- Tiểu thư có thể sờ của nô tì ạ. - Hoàng Ân lên tiếng.
Yên Chi bối rối nhìn sang Hoàng Ân rồi lại liếc xuống bầu ngực căng tròn của tỷ ấy. Cũng đẹp với xịn xò thật. Cô không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay ra chạm vào ngực Hoàng Ân. Cỡ này bóp cũng thích thật. Yên Chi bất giác hạ thấp đầu xuống, miệng hơi há ra rồi mút lấy đầu ti của tỷ ấy. Hoàng Ân không đẩy ra, ngược lại còn vuốt ve mái tóc của cô, để cho cô chơi đùa với ngực mình.
Cô chìm đắm trong nữ sắc một hồi, Yên Chi mới giật mình hoảng sợ, buông bầu ngực của Ân tỷ ra. Cố gắng tránh xa nhất có thể. Vẻ mặt đầy kinh hãi của cô khiến A Manh cùng Hoàng Ân không khỏi khó hiểu.
- Tiểu thư, có chuyện gì sao ạ?
- Ta... Ta đi trước!
Cô luống cuống đi nhanh lên bờ, suýt thì té mấy lần. Cố gắng cầm lấy y phục, mặc nhanh nhất có thể rồi chuồn đi mất. A Manh và Hoàng Ân nhìn cảnh tượng này thì ngơ mặt ra đó.
- Tiểu thư chạy nhanh quá, giờ chúng ta nên làm sao đây? - A Manh hỏi.
- Mặc y phục trước rồi đuổi theo tiểu thư sau.
- Vâng.
Hai người cũng nhanh chóng leo lên bờ, cầm lấy y phục của mình, mặc kệ cơ thể còn ướt đẫm. Họ cố theo sau Yên Chi mặc y phục thật nhanh rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài, Yên Chi ngượng đến nỗi muốn nhanh chóng chạy đi tìm cái lỗ nào đó để chui xuống. Giờ cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp hai người họ nữa. Chạy được một đoạn khá xa, lại bất cẩn đâm phải ai đó rồi đè người ta ngã xuống sàn đất.
Yên Chi nhăn mày khó chịu ôm đầu mình, ngước mặt lên để xem là ai. Người này là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời, không có gì để chê. Cách ăn mặc cũng không phải dạng vừa, vừa nhìn đã biết là người thuộc dòng dõi cao quý nào đó. Nhưng kì lạ, sao nữ nhân này lại đi một mình?
- Xin... Xin lỗi. Ta vội quá! Cô có sao không? - Yên Chi ríu rít cúi đầu.
Người nữ nhân ấy không nói gì, còn nhìn cô bằng đôi mắt đăm chiêu nữa. Yên Chi thật sự hoảng đến độ không biết nên làm gì. Bỗng một bàn tay ai đó ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần sát ngay vị nữ nhân đó.
Cô và nàng ta đang mặt đối mặt, khoảng cách gần như vậy làm Yên Chi càng thêm rối bời.
- Cô...?! Cô đang làm gì vậy?
- Ta nghe nói nàng bị một tiện nhân đẩy ngã xuống lầu. Sau đó thần trí liền có vấn đề, nhưng tâm tính thiện lương vẫn giữ được. Giờ xem ra là thật rồi.
- Cô... cô là ai? Sao lại ôm ta?
- Nàng không nhớ ta sao? Lại còn ăn mặc như vậy chạy ra ngoài? Cơ thể thì ướt đẫm, vải vóc lại mỏng manh thế này, định quyến rũ ai thế?
Chất giọng thì nữ tính, nghe ngọt ngào hơn cô nữa. Nhưng lời mà nàng ta buông ra đầy sự cao ngạo và trêu chọc trong đó. Yên Chi cố đẩy nữ nhân đó ra nhưng bất thành.
- Cô rốt cuộc là ai? Sao lại xưng ta gọi nàng với ta chứ?
- Ta là nhị công chúa của Phù Hoa Quốc, Lý Gia Kỳ. Cách xưng hô của nàng mới kì lạ đấy! Từ trước đến giờ ta vẫn luôn như vậy mà?
- Nhị... nhị công chúa? Ủa?
Yên Chi nhíu mày vì dáng vẻ ngoài đời của nhị công chúa. Hình như là xinh đẹp hơn nét vẽ trong truyện. Hay là do cô không để ý nàng ta, vì nàng ta là nhân vật phụ nên mới thấy khác khác thế này.
- Sao?
- Tiểu thư! Tiểu thư! Người không thể chạy ra ngoài như vậy đâu ạ! - A Manh cùng Hoàng Ân từ đằng xa chạy đến.
- Thôi chết! Nhị công chúa làm ơn... - Yên Chi dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng ta.
Nhị công chúa cũng nhanh chóng hiểu ý mà lật đật bế Yên Chi lên, làm cô một phen hú hồn. Hoàng Ân và A Manh bắt gặp hai người thì liền dừng lại, nép sang hai bên hành lễ.
- Tham kiến nhị công chúa.
- Mới vào cung mà cũng biết ta sao?
- Nô tì từng đi theo tiểu thư vào cung nên biết ạ. Còn tỷ ấy là làm theo nô tì. - A Manh lên tiếng.
- Được rồi. Ta sẽ đưa tiểu thư của các ngươi về phòng. Đừng đi theo ta đấy!
- Vâng... - A Manh bối rối nhìn Hoàng Ân.
Trong lúc đó, Yên Chi cứ nép mặt vào người nhị công chúa. Cô sợ phải đối diện trước A Manh và Hoàng Ân nên dùng tay báu víu lấy Gia Kỳ mãi không buông. Nhị công chúa vừa đi vừa cười, còn không ngừng nói lời trêu chọc cô nữa:
- Phòng nàng ở đâu vậy?
- Người thả ta xuống được rồi.
- Nàng làm sao phải trốn họ thế?
- Không phải việc của nhị công chúa.
- Nàng không nói thì ta đành đưa nàng về phòng ta vậy.
- Này! Phu thiếp của người chắc đang chờ người đấy!
- Đây là chuyện họ nên làm mà.
- Phòng ta ở ngay đây! Đến nơi rồi ạ!
Cô luống cuống hét lên. Nhị công vẫn không có ý định bỏ cô xuống mà còn bá đạo đạp cửa bước vào trong. Sau đó thoải mái ngồi lên giường, đặt cô ngồi lên đùi mình ôm chầm lấy như lúc nãy.
- Nhị công chúa rốt cuộc là muốn gì ạ? Mới sáng sớm mà người... - Yên Chi khó chịu.
- Nghe bảo nàng đã mua hai đệ nhất mỹ nam ở lầu Thanh Hương rồi mang về phủ với giá hai lượng bạc. Ta đã rất tò mò là ai mà khiến họ nhất kiến chung tình đến vậy, hoá ra là nàng.
- Thì sao chứ?
- Khi nào nàng mới định nạp họ làm thiếp thế? Để ta chuẩn bị lễ vật tặng cho.
- Nhị công chúa đang trêu chọc ta đấy sao? Ta còn tưởng người sẽ tức giận vì chuyện này lắm chứ?
- Tức giận? Sao ta phải giận? Ta vốn dĩ là người nhanh thích chóng chán mà. Không có được họ thì có người khác. Vả lại phu thiếp ta nhiều như vậy, sao phải tiếc?
- Nếu vậy thì phiền nhị công chúa về phòng của mình đi.
- Không thích! Chúng ta lâu rồi mới gặp nhau mà?
- Nhưng ta không nhớ nhị công chúa là ai cả. Nhị công chúa rốt cuộc muốn thế nào mới về phòng ạ?
Gia Kỳ không trả lời ngay mà lại nhìn cô bằng ánh mắt hơi thoáng qua là nỗi buồn ấy rồi mới nhẹ giọng nói:
- Ta muốn nàng.
- Nhị công chúa có vấn đề gì với ta sao?
- Không thể lấy nàng về làm thê tử, khiến ta cảm thấy tiếc nuối lắm.
- Ta...? Thê tử? Nhị công chúa đang nói gì vậy? - Yên Chi hoảng sợ.
- Ta yêu nàng.
- Chả phải người đã có rất nhiều phu thiếp rồi à?
- Mặc dù vậy nhưng người ta yêu chỉ có mình nàng thôi.
Nghe mà chẳng khác gì kẻ tệ bạc hết. Ha, phu thiếp thì nhiều vô số kể, ong bướm lúc nào cũng vây quanh. Vậy mà giờ lại bảo chỉ yêu có một mình cô, ai mà tin cho được chứ? Bộ không lẽ nàng ta lấy nhiều người như vậy, chỉ để che mắt thiên hạ sao? Dù cho có là vậy thật, nhưng Yên Chi vẫn không thích cái kiểu người này chút nào.
- Đủ rồi! Đa tạ người đã giúp ta giải vây, nhưng người bây giờ là đang làm phiền ta đấy!