Nghĩ là làm, vừa mới có ý tưởng cô đã có cho mình vài cái kế hoạch đầy bận rộn cho ngày mai rồi.
Mọi người sau đó, ai về phòng người nấy. Mỗi Yên Chi là còn thức để lo thiết kế cổng trại của mình. Nếu được thì cô sẽ dát vàng cho nó. Giỡn thôi. Mà hội trại làm vào mùa xuân mới vui. Giờ đang là mùa gì nhỉ? Thấy sắc trời cũng đẹp nên cứ kệ vậy.
- Ngày mai mình sẽ làm mấy cái bánh bao để dâng lên hoàng đế. Sau đó là đòi người tổ chức hội trại hai ngày một đêm. Phải có văn nghệ, bán đồ ăn này. Còn thức đêm chơi nữa, nướng thịt ăn khuya. Hoài niệm thật. Người ở lều này chạy sang lều kia chơi. Đèn nhấp nháy bling bling. Mà ở đây làm gì có chứ? Ở đây cũng làm gì có Thomas Alva Edison. Mình càng không đủ tài năng để chế tạo ra đèn.
Nghĩ đến đây tự dưng Yên Chi thấy buồn hơn hẳn. Nhưng rồi cô cũng vội an ủi mình. Dùng tạm nến cũng được, chả sao cả.
Mà bút và mực ở đây khó dùng thật. Yên Chi từng xem khá nhiều phim cổ trang, thấy người ta mài mực rồi chấm viết trên giấy mỏng một cách rất uyển chuyển điêu luyện. Còn cô, viết mười tờ thì hết mười tờ đều bị rách vì chấm mực quá nhiều.
Vẽ hoài vẽ mãi mới được một cái còn nguyên vẹn. Cổng trại nhìn có đơn giản không ta? Cái này với cái cổng trại năm lớp mười hai của cô chẳng khác nhau là mấy. Tự dưng nghĩ đến chuyện học hành, cô lại nhớ quá.
- Ý mà... nữ chính có học hành gì không nhỉ? Tác giả cũng không nhắc đến vụ này, chỉ viết cổ thông minh tài giỏi thế nào đó thôi. Huầy, đau lưng quá.
Cô uể oải vươn vai rồi đặt bút xuống đứng dậy dọn dẹp bút mực. Riêng tờ giấy còn nguyên vẹn thì cất một bên, còn mấy tờ bị rách nát, Yên Chi vò lại đem ra ngoài kiếm chỗ vứt đi.
Bước nhẹ nhàng dọc ngoài hành lang, cô vừa cầm đống giấy tờ đó vừa hít thở bầu không khí mát mẻ bên ngoài. Ở thế giới này, cứ như ngày nào cũng là ngày rằm vậy. Trăng lúc nào cũng sáng và tròn.
Thời chiến tranh, vầng trăng và mặt trời chính là hai thứ ánh sáng gắn bó với người chiến sĩ. Buổi đêm mà đánh du kích hoặc di chuyển, bọn họ sẽ không bật đèn lên, chỉ dựa vào linh tính và ánh trăng để mò đường. Tự nhiên làm Yên Chi nhớ đến các tác phẩm văn học hồi cấp ba.
- Muốn đi học lại quá.
Nhớ năm lớp mười, chỉ vì không được đi hội trại, cô đã từng nghĩ có nên học ngành sư phạm rồi sau đó về trường làm giáo viên để được cắm trại dài dài không ta. Chỉ vì chuyện đó mà cô muốn làm giáo viên, quả là trẻ con mà. Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn ngành ngôn ngữ.
Mà chuyện qua lâu rồi, sao cô cứ canh cánh trong lòng mãi vậy. Bao nhiêu năm rồi nghĩ lại vẫn thấy tức. Đã bị rớt học sinh giỏi vì môn tiếng anh lại còn không được đi hội trại, ông cô cũng mất ngay lúc đó. Lúc mùng một tết đi xem pháo hoa về còn tông chó té xe nữa chứ. Năm lớp mười của Yên Chi đúng xui luôn ấy.
Không chỉ riêng năm lớp mười, nếu nhìn tổng quát lại, là do Yên Chi vốn dĩ từ lúc sinh ra đã xui xẻo như vậy rồi. Hy vọng kiếp này không còn gặp xui nữa. Những gì cô muốn đều sẽ làm được.
Đi lang thang một hồi, cô cũng chẳng để ý mình đang đi đâu nữa. Nãy giờ đầu óc cứ lo nghĩ về chuyện quá khứ, mà cô đi lạc đường nào rồi.
Bỗng một bóng dáng của ai đó xẹt ngang qua. Không phải trộm hay thích khách, chỉ đơn giản là một người nam nhân đang nhảy múa giữa sân thôi.
Là múa lụa. Những sớ vải trắng bay lượn có quy tắc, uốn quanh người đang điều khiển nó, cộng thêm từng động tác đầy dứt khoát của mỹ nam tạo nên một cảnh tượng thật kiều diễm dưới ánh trăng. Cô từng nhìn thấy Kiều Vũ cũng nhảy múa như vậy ở lầu Thanh Hương. Nhưng cách múa này hình như có phần khô cứng hơn.
Phần kết màn vũ công tạo hình rất đẹp mắt. Cô phấn khích lên tiếng khen ngợi:
- Múa đẹp lắm!
- Tiểu thư?
Nhận ra là Hồ tiểu thư, Hoàng Dĩ vội vàng cúi đầu hành lễ. Yên Chi hoan hỉ tiến lại gần.
- Hoá ra là Hoàng Dĩ sao? Hèn gì cách múa có hơi khác.
- Khác gì ạ?
- À, ta từng nhìn thấy Kiều Vũ cũng nhảy điệu này ở lầu Thanh Hương ấy mà.
- Hiển nhiên rồi ạ. Huynh ấy được mệnh danh là đệ nhất vũ nam ở kinh thành này mà.
- Thế Hạ Cầm là đệ nhất cầm kì sao?
- Vâng.
- Còn Hoàng Ân tỷ tỷ là đệ nhất vũ nữ?
- Hoàn toàn chính xác ạ.
- Ấy chà, ai cũng được mệnh danh là đệ nhất này nọ ha. Ngưỡng mộ thật.
- Không phải tiểu thư được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của kinh đô sao ạ? Hôn phu của người, vương tử hoàng thất cũng là đệ nhất mỹ nam. Người trong thiên hạ, ai nấy đều ngưỡng mộ đôi uyên ương như tiểu thư và vương tử.
Yên Chi bỗng dưng không cười nổi nữa. Nhắc đến Bình Ngọc mới nhớ, chắc hắn đang rất sốc lắm. Cú sốc đầu đời của hắn là nghe phải mấy lời hàm hồ từ chính miệng cô đây.
Yên Chi cũng có cú sốc đầu đời chứ bộ. Vụ hội trại chính là cú sốc lớn nhất đời cô.
- Tại vì ta là nữ chính thôi, chứ Hoàng Ân tỷ tỷ vẫn xinh đẹp hơn ta. Bình Ngọc đẹp thì đẹp thật, nhưng Mặc Uyên và Đình Uyển vẫn hợp gu ta hơn. - Cô nói thầm.
- Sao ạ?
- À, không có gì đâu.
- Mà tiểu thư cầm mớ giấy tờ này làm gì vậy ạ?
- Ta định mang đi vứt, nhưng không biết vứt ở đâu.
- Để tiểu nhân đem xuống nhà bếp làm mồi lửa giúp người. - Hoàng Dĩ chìa hai tay ra.
- Thế thì cảm ơn ngươi nhiều nhé. - Yên Chi vui vẻ giao lại cho Hoàng Dĩ. - Cũng muộn rồi, đem xuống xong nhớ về phòng nghỉ ngơi đấy!
- Vâng. Tiểu thư cứ về phòng ngủ trước đi ạ.
- Good night, sleep tight! (Chúc buổi tối vui vẻ, ngủ ngon nhé!)
Yên Chi vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Dĩ rồi chạy vội đi. Còn cậu thì đứng ngơ ra đó vì không hiểu tiểu thư đang nói gì. Nhìn mớ giấy lấm lem mực đen mà tiểu thư để lại, Hoàng Dĩ tò mò muốn biết cô đã viết gì. Thay vì đem đến nhà bếp như đã nói, cậu ôm bao sự háo hức mà mang đống giấy đó về phòng.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, đèn trong phòng Hoàng Dĩ lại sáng lên. Cậu mở ra từng tờ giấy rồi quan sát từng chi tiết bên trong bức tranh thật kĩ càng.
- Đây là gì nhỉ? Giống một cái cổng. Ở dưới có ghi chú là làm bằng tre xanh.
Cậu mở ra thêm vài tờ để xem thử nữa thì phát hiện chữ viết của tiểu thư rất nguệch ngoạc, cứ như trẻ con mới tập viết vậy.
- Không phải Hồ tiểu thư nổi tiếng là văn hay chữ tốt sao? Chẳng lẽ sau vụ ngã lầu chấn động cả kinh thành đó tiểu thư bị ảnh hưởng đến khả năng viết đọc à? Đó cũng là lí do người đến kỹ viện? - Hoàng Dĩ ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng bỏ cuộc. - Mình nghĩ nhiều rồi.
Cậu lại tiếp tục đọc mấy dòng chữ cô viết trên giấy, càng đọc càng thấy vị tiểu thư này thật trẻ con mà.
- Hội trại, hội trại, hội trại, điều quan trọng nhắc lại ba lần. Ta muốn đi chơi hội trại. Ta còn muốn nạp nhiều phu thiếp nữa. Nhưng như thế tồi lắm! A, phải làm sao đây?
Hoàng Dĩ lại bắt đầu tưởng tượng đủ thứ. Hồ tiểu thư muốn nạp thiếp sao? Thật lòng thì, cậu cũng muốn trở thành nam nhân của cô.