Lúc này, vú Trương bưng một đĩa trái cây tới, "Thư Kỳ tiểu thư, cô cũng bận rộn cả buổi sáng, ăn chút trái cây làm dịu cổ họng đi?"
Không đợi Lê Thư Kỳ mở miệng cảm ơn, vú Trương lại nhỏ giọng nói: "Thư Kỳ tiểu thư, nói chuyện riêng một chút."
Lê Thư Kỳ nâng ánh mắt lên nhìn bà, như hiểu được điều gì, thấy cách đó không xa còn có một người hầu đang làm việc, cô đứng dậy nói: "Vú Trương, bưng trái cây đến hoa viên đi, con đến đó ăn."
"Vâng." vú Trương bưng hoa quả một đường đi theo Lê Thư Kỳ, đi tới một góc hoa viên, thấy xung quanh không có người mới đau lòng nói, "Thư Kỳ tiểu thư, cô chịu khổ rồi! Nếu là trước kia, cô làm gì cần lấy lòng lão gia phu nhân như vậy?"
Lê Thư Kỳ rũ xuống hàng mi cong vút, tuy che đi uể oải nơi đáy mắt, nhưng không che được sự hụt hẫn tản ra khắp người.
Thật ra cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng ở nhà này, địa vị của Giai Tịnh sẽ càng ngày càng nặng, mà cô sẽ càng ngày càng nhẹ.. Nhân bây giờ, cô còn có cơ hội đuổi theo..
"Thư Kỳ tiểu thư, mấy thứ này đều là trái cây nhập khẩu, mỗi loại tôi đều cắt cho cô một ít, cô mau ăn đi! Buổi sáng cô cũng không ăn bao nhiêu.."
Mẹ Trương rất đau lòng, "À đúng rồi, tiểu nhân gọi cô tới, là muốn nói cho cô biết, nhân bây giờ nhà họ Lê chúng ta còn chưa công bố thân phận Lục tiểu thư kia, ở bên ngoài xem ra, hôn ước của cô và Tư thiếu vẫn còn.."
Hai mắt Lê Thư Kỳ trong nháy mắt sáng lên. Đúng, Tư Thần Xuyên, cô còn có Tư Thần Xuyên..
Thân phận thiên kim nhà họ Lê có là gì, chỉ cần gả cho Tư Thần Xuyên, cả thế giới đều có thể giẫm dưới chân!
"Thư Kỳ tiểu thư từ nhỏ lớn lên với Tư thiếu, tuy số lần gặp mặt ít, nhưng cộng lại vẫn nhiều hơn Lục tiểu thư! Lục tiểu thư kia ngay cả mặt Tư thiếu cũng chưa từng thấy qua!"
"Vú Trương, ý của vú là gì?" Lê Thư Kỳ ít nhiều đoán được ý tứ của bà, nhưng không dám nói, không thể nói.
"Tôi quen vài người ở nhà họ Tư, họ đều làm việc ở biệt thự của lão gia tử, tôi nghe nói lão gia tử mấy ngày nay vì ép Tư thiếu hiện thân, tuyệt thực tuyệt dược, xém chút mất trong bệnh viện!"
"Vú nói gì?" Lê Thư Kỳ che môi lại, hiển nhiên có chút hoảng sợ.
"Nhưng cũng may cấp cứu kịp thời, sống lại! Giờ ông ấy mong cô và Tư thiếu cùng đi thăm ông ấy, Thư Kỳ tiểu thư chẳng phải có phương thức liên lạc của Tư thiếu sao? Chi bằng chủ động hẹn?"
"Nhưng mà.."
"Tư thiếu quản lý tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn rất bận rộn, nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng là một người đàn ông bình thường huyết khí phương cương! Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như cô chủ động hẹn, ít nhiều sẽ động lòng."
Vú Trương đầy lòng tin, "Cho dù Tư thiếu ở mặt tình cảm tương đối chậm chạp, tạm thời không có ý định kết hôn, vậy cũng không vội, Thư Kỳ tiểu thư có thể tiếp xúc nhiều hơn, xây dựng tình cảm nhiều hơn, chỉ cần tình cảm của cô và Tư thiếu thâm hậu, làm gì có chuyện của Lục tiểu thư nữa?"
"Tư lão gia tử luôn muốn tác hợp hôn sự này, chỉ cần cô được Tư lão gia tử tán thành. Còn lo không làm được cháu dâu của ông ấy sao?"
Dục vọng muốn trở thành phượng hoàng trong lòng Lê Thư Kỳ đốt cháy, nhưng lý trí vẫn luôn áp chế cô.
"Vú Trương, Nhà họ Lê và nhà họ Tư có hôn ước, hai ta ai cũng rõ, hôn ước này đến cùng vẫn thuộc về chị. Con chỉ là một đứa con gái nuôi."
"Nhưng nếu người Tư thiếu thích là cô thì sao?" vú Trương nói chắc như đinh đóng cột, "Tư lão gia tử chỉ mong Tư thiếu hạnh phúc, sớm ngày ôm chắt, đối với ông mà nói cháu dâu là ai không quan trọng, quan trọng là Tư thiếu thích ai, muốn kết hôn với ai!" Lê Thư Kỳ mơ hồ bị bà thuyết phục.
"Nhân lúc này, bên nhà họ Tư còn chưa biết sự tồn tại của lục tiểu thư, Thư Kỳ tiểu thư, hành động đi, đây là cơ hội tốt nhất của cô!"
Mấy năm nay vú Trương nhìn cô lớn lên, thật sự không muốn nhìn cô nghèo túng. Chỉ cần leo lên cái cây này, đừng nói thành phố K, cả nước cũng có thể đi ngang!
"Lục tiểu thư thân phận tôn quý, về sau không lo không gả được người tốt, nhưng cô thì khác!"
"Cô không có song thân, không có chỗ dựa hiển hách, chỉ là con gái nuôi của nhà họ Lê, cũng không biết nhà họ Lê sau này có nhận cô hay không!"
"Xã hội thượng lưu cô cũng biết, thân phận con gái nuôi, muốn gả cho một người có điều kiện tốt, rất khó!"
"Nếu cô không gả cho Tư thiếu, đời này cô sẽ bị lục tiểu thư đè ép! Đè đến chết!"
Lê Thư Kỳ dưới sự khuyên bảo của bà lấy điện thoại di động ra, cuối cùng cũng tìm được wechat của Tư Thần Xuyên, mở ra, phía trên còn có tin lúc trước cô gửi qua.
Đều là những tin tức như "Ngủ chưa", "Hôm nay bận không", "Chúc ngủ ngon", nhưng Tư Thần Xuyên đều không trả lời.
Liên lạc gần đây nhất là ngày hôm qua, cô vừa về nước, hỏi anh có ở đó không, anh cũng không trả lời.
"Thư Kỳ tiểu thư!"
Vú Trương lại nói không ít lời, Lê Thư Kỳ cuối cùng cũng không chống đỡ được, liên tiếp gửi mấy tin nhắn qua.
【A Thần, có đó không? 】
【Nghe nói ông nội bị bệnh nằm viện, chúng ta đến bệnh viện thăm ông ấy đi? 】
【Hôm nay khi nào anh rảnh? Anh đón em được không? 】
【Nếu không, em bảo tài xế đưa em qua, không làm phiền anh. 】
【Em rất lo cho ông nội! 】
Tầng 2.
Giai Tịnh đi ra ban công to, thưởng thức khu vườn trước mắt.
Cô nhìn nhìn, trong lúc vô tình phát hiện hai thân ảnh xa xa tựa hồ đang thương lượng gì đó..
Cách quá xa không nghe được nội dung, nhưng có thể thấy được hai người kia là Lê Thư Kỳ và vú Trương, Lê Thư Kỳ ngồi trên ghế mây trắng, vú Trương khom lưng đứng ở một bên, tựa hồ đang khuyên nói gì đó..
Giai Tịnh không quan tâm, nhìn phong cảnh trong chốc lát lại đi vào, chỉ còn lại hai người trong vườn hoa, khẩn trương nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Không giống như trước đây, màn hình điện thoại di động của Lê Thư Kỳ nhanh chóng sáng lên.
Trái tim Lê Thư Kỳ thiếu chút nữa nhảy ra, cô nhìn kỹ, quả nhiên là Tư Thần Xuyên gửi tới! Tư Thần Xuyên trả lời tin nhắn của cô rồi!
Tư Thần Xuyên cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cô! Nhưng chỉ có hai chữ lạnh như băng: 【Không cần. 】
Trái tim Lê Thư Kỳ phảng phất như bị người ta dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt lạnh thấu.
Dưới sự xúi giục của mẹ Trương, Lê Thư Kỳ lại gửi mấy tin nhắn, ý là, cô thật sự rất lo lắng cho ông nội, ông nội bị bệnh, chắc chắn cũng hy vọng có người đến thăm ông, cô chỉ đại diện nhà họ Lê, quan tâm ông lão một chút mà thôi.
Đợi đến khi cơm trưa chấm dứt, Lê Thư Kỳ vẫn không đợi được câu trả lời của Tư Thần Xuyên.
Cô biết Tư Thần Xuyên ở đầu kia, sẽ không trả lời. Mà Giai Tịnh cầm di động ngồi trên ghế sofa, ngón cái khẽ chạm vào màn hình, dặn dò xuống.
【Giúp tôi điều tra nguyên nhân vụ cháy tại Bệnh viện Y tế Tam Giang vào ngày 10 tháng 9 của 8 năm trước. 】
Đại Bạch: 【Lão đại? Cô không đùa với tôi, phải không? Trạm y tế Tam Giang? 】
Đây là chỗ được xây dựng ở giao giới ba thành phố, nhân khẩu khổng lồ phức tạp, hơn nữa thời đại thay đổi, chỗ đó sớm đã không còn.
Đại Bạch: 【Lão đại, cô điều tra cái này để làm gì? Không lẽ liên quan đến thân thế của cô? 】
Giai Tịnh: 【Ừm. 】
Giai Tịnh luôn cảm thấy trận hỏa hoạn đó có chút vấn đề, đang yên đang lành, trạm y tế sao lại đột nhiên bốc cháy?
Nghe mẹ nói đó là một đêm mưa, nếu ai không cẩn thận châm lửa, ngọn lửa cũng không đến mức lan nhanh như vậy.