“Không sai, ông nghi ngờ bọn họ đang che giấu một cô con gái, coi như một cái bóng thế thân, chịu khổ chịu nạn để trải đường cho Tô Duyệt Nhiên.” Hơn nữa còn có cái tên Tô Tuyết này thì suy đoán này gần như đã chính xác một trăm phần trăm rồi!
Mặc Dịch Minh nhắm mắt lại, ông cụ Mặc không biết trong lòng của anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng điều duy nhất ông có thể khẳng định là anh đang rất khiếp sợ.
“Nhưng mà trông Tô Duyệt Nhiên hiện tại, hẳn là người thế thân sớm đã biến mất rồi.” Nói đến chỗ này, trong mắt của ông cụ Mặc tràn đầy nghi hoặc.
“Sinh đôi, tướng mạo sẽ giống nhau, hơn nữa chiều cao các thứ cũng sẽ không quá chênh lệch. Nếu như cô bé thế thân chạy mất, như vậy quá khứ của cô chính là một cái bí mật, nhưng mà nếu như suy nghĩ theo hướng cô đã phẫu thuật thay đổi khuôn mặt của mình thì không ai có thể phẫu thuật mà không để lại có chút vết tích nào như vậy cả.”
“Cho nên Khúc Nhiễm không thể nào là cô gái thế thân kia!” Hai mắt của Mặc Dịch Minh đỏ lên, thấp giọng nói: “Nhưng mọi hành động của cô ấy điều khiến người ta cảm thấy nghi hoặc, đối phó Tô Duyệt Nhiên, có quan hệ rất tốt với Lục Ngạn, còn có cái tên đó…”
“Nhưng cô ấy lại có một quá khứ hoàn chỉnh, hơn nữa cũng không có dấu vết từng phẫu thuật, còn nữa, cho dù cô ấy là cô con gái thứ hai của nhà họ Tô đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không đối phó với cháu.” Ông cụ Mặc rất khẳng định nói.
“Vì sao ông lại khẳng định như vậy?”
“Ông tin tưởng cách làm người và phẩm hạn của cô ấy, cô ấy là một đứa bé rất tốt.” Ông cụ Mặc cười nói: “Có lẽ mỗi một hành động của cô khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, nhưng ông tin tưởng cô ấy có nỗi khổ tâm riêng, có lý do của mình, cháu phải tin tưởng cô ấy.”
“Tin tưởng… cô ấy?” Mặc Dịch Minh liên tục lặp lại từ cái này, mới nhận ra cuộc sống của mình, trừ ông nội và Cố Mộc Trạch ra thì chưa từng tin tưởng ai khác, dẫn đến cuộc sóng rất khó khăn, ai cũng xem là sài lang hổ báo, cho nên mới càng ngày càng lạnh lùng.
“Thử nhìn một chút đi.” Ông cụ Mặc cũng không vạch trần tình cảm của cháu trai mình với Khúc Nhiễm, để chính anh tự hiểu rõ tình cảm của mình.
“Cháu phải làm thế nào chứ?” Suy nghĩ thật lâu, Mặc Dịch Minh giương mắt hỏi.
“Thử tiếp xúc với cô, cảm nhận nội tâm của mình, tin tưởng cô, tin tưởng cô có thể thấu hiểu cháu, trợ giúp cháu, tin tưởng vào chính mình, tin tưởng cháu sẽ tốt trước những chuyện bất ngờ khác trước đây.”
Ông cụ Mặc nở nụ cười, từng câu từng chữ chỉ dẫn Mặc Dịch Minh trên con đường theo đuổi Khúc Nhiễm.
“Được.” Mặc Dịch Minh không chút do dự mà trực tiếp đáp ứng.
Ngay khi ông cụ Mặc nghĩ Mặc Dịch Minh sẽ lập tức đứng dậy về thành phố A, anh lại bắt chéo chân, ngồi yên tại chỗ, không hề có ý gì là muốn rời đi cả.
“Cháu còn ở đây làm cái gì?”
“Cháu muốn nghỉ ngơi mấy ngày.” Mặc Dịch Minh hừ hừ, tùy hứng bước ra khỏi phòng sách, tản bộ khắp nơi.
“Thật là… con nít.” Ông cụ Mặc bất đắc dĩ cười nói, nhưng mà cũng không để ý đến anh, bởi vì anh nhất định trở về.
Hôm qua anh lái xe đến thành phố C, lúc này anh còn phải đến quán rượu nhỏ lái xe về.
Đường xá không xa, rất nhanh Mặc Dịch Minh đã đến nơi, tiện tay mở ba lô của mình ra, muốn lấy đồ, nhưng mà thứ anh cầm trong tay khiến anh sững sờ.
“Chứng minh thư và túi tiền của Khúc Nhiễm ư?” Mặc Dịch Minh trừng lớn mắt, từ khi nào mà đồ của cô lại ở trong ba lô của anh vậy? Chắc không phải là anh cầm nhầm chứ!
“Ưm! Chuyện này có chút phức tạp rồi! Một mình cô ở trong thành phố A sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Mặc Dịch Minh cảm thấy đau đầu, sao anh lại không nhìn rõ đồ đã lấy đi rồi chứ, vậy Khúc Nhiễm phải làm sao bây giờ?
“Hay là trở về? Nếu không không có những thứ này thì cô muốn đi đâu cũng khó. Không được, không thể trở về! Để cô ấy chịu chút đau khổ, ai bảo cô không nghe lời tôi chứ!”
Thì thà thì thầm, Mặc Dịch Minh xoắn xuýt giữa trở về thành phố A hay để qua vài ngày rồi mới về.
Tiếng đánh lúc có lúc không ở bên ngoài khiến để cô bừng tỉnh dậy.
Khúc Nhiễm bối rối nhìn đến chỗ phát ra tiếng động kia. Trong phòng đen kịt, Khúc Nhiễm hoàn toàn không thể nhìn thấy hai tay của mình, phảng phất như cô đang ở trong thời kỳ hỗn độn.
Tiếng đánh cẩn thận nhưng lại không có tiết tấu gì khiến cho người ta cảm thấy rất bối rối.
“Ai ở bên ngoài vạy chứ? Đã đã trễ thế nàu rồi.” Khúc Nhiễm ôm ngực, sợ tiếng tim đập của mình sẽ truyền ra ngoài.
Nhớ tới lần trước bị bắt cóc, cô không khỏi nhíu mày, muốn lặng lẽ đi khóa trái cửa lại. Nhưng khi chân vừa chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, chân của cô lập tức xụi lơ, suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất.
Cô cố nén sợ hãi, dựa vào cảm giác của mình từ từ bò đến cửa, cẩn thận từng li từng tí khóa lại cửa.
Mò mẫm đi về phía trước, cô cẩn thận từng li từng tí lùi về giường, hoảng sợ mở to hai mắt, cảnh giác lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Tô Duyệt Nhiên hận cô, hận cô đưa phá hủy mọi thứ của cô ta, hận cô ngáng chân cô ta, hận không thể khiến cô chết dưới tay của mình như Tô Tuyết lúc trước!
Khúc Nhiễm đã sớm nghĩ đến điều này, lần trước Tô Duyệt Nhiên gϊếŧ cô không thành công, cô ta nhất định sẽ tiếp tục tìm cơ hội trả thù cô, nhưng mà cô lại không nghĩ tới, cô ta lại chọn đêm tối, lại còn vội vã như vậy.
Tô Duyệt Nhiên ẩn nấp trong chỗ tối, vẫn luôn chờ cơ hội đưa cô vào chỗ chết, mà cô lại ở ngoài sáng nên rất bị động, khó mà phán đoán được mọi chuyện.
Đối với những tên bắt cóc lần trước, cô có thể trốn thoát là bởi vì bọn họ cũng không đủ cảnh giác, nhưng có lần thất bại trước, Tô Duyệt Nhiên chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm, lần này tuyệt đối không thể nào để cho cô chạy trốn.
Bên cửa sổ có một tia sáng chiếu vào, chiếu rọi xuống chân giường của Khúc Nhiễm, khiến xung quanh có một chút ánh sáng, mang theo một chút yếu ớt bất lực.
Không cần nghĩ cũng biết cái tia sáng này đã khiến tối hôm đó trở nên đáng sợ thế nào với Khúc Nhiễm.
Ở một nơi tràn ngập bóng tôi, một chùm sáng tượng trưng cho hi vọng, nhưng vào giờ phút này, một chùm sáng đó lại khiến Khúc Nhiễm tuyệt vọng, đến với cái chết!
Khúc Nhiễm cầu nguyện trong lòng, mong bọn họ không tìm thấy vị trí của mình, tốt nhất bởi vì cảnh giác mà rời đi sớm một chút.
Mặc Dịch Minh không ở đây, trong căn căn trống rỗng còn một mình cô khiến sự sợ hãi trong lòng được nhân lên rất nhiều lần.
Tia sáng kia di chuyển, khiến cho căn phòng không ngừng chuyển đổi giữa sáng và tối, thậm chí có người còn gõ nhẹ cửa sổ, tựa như là đang muốn xác cô có ở trong phòng hay không.
Khúc Nhiễm che lấy miệng của mình, cẩn thận từng li từng tí núp trong góc, cố gắng thu nhỏ thân thể của mình, giảm bớt cảm giác tồn tại, tựa như làm như thế này là có thể giúp cô giảm bớt sợ hãi.
Một hồi lâu sau, cuối cùng tiếng gõ cửa sổ cũng kết thúc, tiếng bước chân bên ngoài cũng đồng thời vang lên.
“Đi thôi, xem ra ở đây không có người.”
Một người đàn ông thấp giọng nói, trong giọng nói âm trầm này xen lẫn sự hung ác như được hình thành từ máu tươi.
Nghe tiếng bước chân thì người tới không chỉ có một.
Xem ra lần này Tô Duyệt Nhiên trả giá rất lớn, không chỉ được địa chỉ cô ở, lúc cô ở một mình mời được không ít người, hơn nữa trông có vẻ rất giống với sát thủ.
Trong lòng Khúc Nhiễm hoàn toàn nguội lạnh.
Tia sáng biến mất, toàn bộ căn phòng lại lâm vào trong bóng tối một lần nữa
Giờ phút này Khúc Nhiễm mới dám thả lỏng, thở ra một hơi.
Bởi vì cái chết cách cô quá gần, sau lưng Khúc Nhiễm đã lít nha lít nhít mồ hôi, khiến cho váy ngủ gần như đã ướt đẫm rồi.
“Không thể ở lại nơi này nữa.” Khúc Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm, đầu cũng rất đau, bị Tô Duyệt Nhiên điều tra ra chỗ này, sợ là nếu tiếp tục ở lại nơi này thì ban đêm mình không thể nào ngủ ngon được.
Khúc Nhiễm đời này, thù chưa báo xong, cô còn chưa muốn chết.
Cho đến khi trời sáng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi cả căn phòng, Khúc Nhiễm vẫn không chợp mắt được, sự sợ hãi tối hôm qua khiến cô không thể không nghĩ lung tung.