“Tôi biết bây giờ Mặc thị rất lớn mạnh, muốn có một người phụ nữ thì rất đơn giản, nhưng nếu như anh thực sự thích Khúc Nhiễm, hi vọng anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của Khúc Nhiễm!”
Lục Ngạn nói đến mức này khiến Mặc Dịch Minh lại có chút mê mang.
“Thích Khúc Nhiễm à?” Mặc Dịch Minh cười lạnh nói: “Xin hỏi cậu hai Lục, anh là con giun trong bụng tôi ư? Sao còn hiểu tôi hơn cả tôi thế?”
Lục Ngạn cau mày dò xét người đàn ông ở trước mắt, mặc dù đây là lần thứ hai anh nói không thích Khúc Nhiễm, nhưng mỗi một hành động của anh đều đang tuyên thệ chủ quyền vậy.
“Vậy kính xin tổng giám đốc Mặc để Khúc Nhiễm được tự do!”
“Thứ nhất, thứ mà tôi và Khúc Nhiễm ký chính là hợp đồng lao động, không phải khế ước bán thân! Thứ hai, tôi chưa từng giam cầm Khúc Nhiễm, chuyện của cô đều do tự mình làm chủ.” Mặc Dịch Minh thu hồi biểu cảm trên mặt, giọng nói hơi mất kiên nhẫn.
“Vậy vì sao anh lại để vệ sĩ chặn cửa phòng bệnh của Khúc Nhiễm?” Lục Ngạn tức giận đến mức hai mắt đỏ lên.
“Ồ? Tôi làm vậy là giam cầm Khúc Nhiễm à? Tôi làm thế là để đề phòng anh!”
Mặc Dịch Minh khiến Lục Ngạn không cách nào phản bác lại được, nhưng mà anh ta luôn cảm thấy trong lòng người này không nghĩ như vậy.
Lục Ngạn không phản bác được, thậm chí còn có suy nghĩ muốn đánh người.
“Mời cậu hai Lục trở về.” Mặc Dịch Minh ngáp một cái, có chút buồn ngủ nói.
Khi đi ra cửa, Lục Ngạn chăm chú quan sát Mặc Dịch Minh một chút, trong mắt tràn đầy phòng bị, dò xét.
“Cái người đàn ông này… hơi kỳ lạ!” Lục Ngạn suy nghĩ một chút rồi vội vàng rời đi.
Khúc Nhiễm ở trong bệnh viện, cảm thấy vô cùng nhàm chán, lâu lâu lướt tin tức chú ý mỗi một hành động của nhà họ Tô, cũng chú ý mỗi một động tác nhỏ của Lục thị và Tô thị, chăm chú đến mức mấy ngày nay Lục Ngạn không đến mà cô cũng không phát hiện ra.
Nhưng mà trong ngày Khúc Nhiễm xuất viện lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Khúc Nhiễm chưa từng nghĩ rằng Lục Ngạn sẽ có một mặt bốc đồng như vậy, Vào ngày hôm đó, anh ta dẫn theo một đám thuộc hạ đi vào bệnh viện, trực tiếp đánh ngất hai vệ sĩ kia rồi dẫn đi, chỉ để lại một mình Lục Ngạn ở với Khúc Nhiễm.
Chuyện này thì sau này Khúc Nhiễm mới biết, khi cô biết thì khuôn mặt đen lại, làm như bắt cóc cỡ lớn vậy!
“Khúc Nhiễm.”
Bởi vì trận đấu khi nãy mà lúc này trông Lục Ngạn có chút chật vật.
Anh ta vốn tưởng rằng đó chỉ là hai tên vệ sĩ bình thường, lại không ngờ rằng Mặc Dịch Minh lại bỏ ra vốn lỡn, mời đến hai tên vệ sĩ đẳng cấp quốc tế đến đề phòng mình!
Ngay cả đám người mà anh ta dẫn đến lại chỉ có thể ỷ đông hiếp yếu, mà còn là thắng do đánh lén!
Nói ra thì cũng cảm thấy mất mặt, cũng may những người chung quanh đây đều hỗ trợ anh ta rời đi!
Ngay khi anh ta còn đang đắc ý mình thông minh thì bên Mặc Dịch Minh cũng đã nhận được tin tức.
Ngay lập tức, cả người tỏa ra khí lạnh, khiến cho những người ở đây cảm thấy như mình đang đứng trên đỉnh núi, lúc nào cũng có thể đi gặp thần chết!
“Tìm người, đưa Khúc Nhiễm trở về!” Mặc Dịch Minh nhếch môi, nụ cười khiến cho người khác không rét mà run.
“Rõ!”
Người ở chỗ này không ai không cảm thấy sau lưng rét run, cứ như trên cổ còn có một con dao. Gần như là chạy như ma đuổi ra khỏi văn phòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi cái chết.
“Cậu hai Lục kia thật sự là quá tùy hứng! Dù sao đi nữa thì cũng không thể nào trực tiếp bắt trợ lý Khúc đi được chứ!”
Trong mắt mấy người này, hành động đó của Lục Ngạn không khác gì biết rõ phía trước có hố lửa mà vẫn đâm đầu vào, là hành động của kẻ ngốc!
Khi mấy người âm thầm mắng Lục Ngạn thì người đàn ông kia đang nhanh chóng trốn đi.
“Lục Ngạn, đây không phải đường tôi về nhà.” Khúc Nhiễm ngồi trên xe cùng dì Trần, ánh mắt có chút mê mang.
“Tôi biết!” Lục Ngạn cắn răng, gần như là đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất, cứ như là sắp bay lên vậy.
Ngay khi Khúc Nhiễm cảm thấy thật kỳ quái thì phía trước có mấy chiếc xe đang chạy tới chỗ bọn cô!
“Chết rồi!” Lục Ngạn gầm nhẹ một tiếng, phía trước hay phía sau gì cũng đã bị chặn lại, anh chỉ có thể bất lực lựa chọn dừng xe.
Lục Ngạn không cam lòng đám người vây quanh mình, không nói lời nào, chỉ nhìn Khúc Nhiễm thật sâu, sau đó thay cô mở cửa.
Khúc Nhiễm lên chiếc xe khác theo lời nói của mọi người, hai mắt càng thêm mông lung.
Nhìn cả đám người hỏi han ân cần mình và mắng Lục Ngạn, Khúc Nhiễm kiên nhẫn nghe xmột lát, cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Mặc Dịch Minh phái người chặn đường Lục Ngạn, cho nên anh ta trả thù, tính bắt cô đi, nhưng mới đi được nửa đường đã bị người của Mặc Dịch Minh bắt về.
Khúc Nhiễm hiểu rõ chuyện đã xảy ra, cúi đầu, hơi không hiểu hành động của Mặc Dịch Minh.
Vốn dĩ tưởng rằng về tới nhà, cô cũng coi như một bệnh nhân vừa xuất viện, có thể nhìn thấy Mặc Dịch Minh dịu dàng quan tâm…
Nhưng vừa vào cửa, cô lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo như băng, dường như… người đó đang nổi giận thì phải?
“Tổng giám đốc Mặc.” Khúc Nhiễm biết tâm trạng của anh không tốt, khéo léo cúi đầu, ngoan ngoãn hô.
Lúc đầu Mặc Dịch Minh có hơi nguôn giận bởi vì giọng nói mềm mại này, nhưng nghĩ đến Lục Ngạn bắt cô đi, cơn tức giận của anh lại trỗi dậy!
“Rốt cuộc cô có quan hệ gì với Lục Ngạn?”
Đây không phải lần đầu tiên Mặc Dịch Minh hỏi về vấn đề này, Khúc Nhiễm ngẩn người, ngoan ngoãn trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi.”
Nghe xong câu trả lời này, lửa giận trong lòng của Mặc Dịch Minh lửa càng lớn hơn, trên mặt nở nụ cười đáng sợ, đôi mắt kia càng thêm thâm sâu, cứ như là muốn nhìn thấu nội tâm của Khúc Nhiễm.
“Bạn bè bình thường?” Mặc Dịch Minh nghi ngờ cười, nói: “Cô nói với tôi một người đàn ông hỏi han ân cần, chăm sóc chu đáo, vì cô mà đánh ngất vệ sĩ của tôi, còn bắt cô đi, mà cô nói với tôi hai người chỉ là bạn bè à?”
Khúc Nhiễm cũng không biết anh lên cơn điên gì, trước đó không để cho cô tiếp xúc với Lục Ngạn, bây giờ lại vì Lục Ngạn mà nghiêm hình tra khảo cô!
“Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!” Khúc Nhiễm rất tỉnh táo nói, trong lời nói ẩn chứa sự kiên định.
Mặc Dịch Minh dò xét nhìn vào đôi mắt của cô, hơi áp chế cơn tức giận xuống, đôi mắt sạch sẽ như vậy, dường như cũng không phải là đang nói dối.
“Trước đây tôi từng nói các người bớt gặp nhau lại đi, mà bây giờ quan hệ giữa hai người lại có chút quá giới hạn. Vậy thì cô nói cho tôi biết đi? Vì sao quan hệ giữa hai người lại tốt như vậy, vì sao anh ta lại dám vì cô mà đắc tội tôi?”
Khúc Nhiễm sững sờ, có tiếp xúc là bởi vì cô cần phải lợi dụng Lục Ngạn, nhưng mà nguyên nhân này… nhưng những chuyện mà Lục Ngạn làm, Khúc Nhiễm hiểu rõ, nhưng lại không thể nhìn thấu.
Mặc Dịch Minh thấy cô không nói lời nào, nụ cười trên khóe miệng càng thêm chướng mắt: “Hay là cô đang bí mật âm mưu điều gì?”
Nhìn thấy biểu cảm của Khúc Nhiễm dần dần cứng lại, Mặc Dịch Minh lập tức hiểu ra, Khúc Nhiễm thật sự đang tính rời khỏi mình, nếu không thì lúc trước sẽ không nhắm vào Tô Duyệt Nhiên như vậy!
Tất cả đều là để trả thù Tô Duyệt Nhiên, bởi vì cô ta thân thiết với Lục Ngạn!
Vậy mà anh… anh còn tưởng rằng… Khúc Nhiễm muốn giúp anh.
Khúc Nhiễm khẽ nhếch miệng, cô đã nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Mặc Dịch Minh, trong lòng hơi luống cuống, cô muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào!
Mặc Dịch Minh chăm chú nhìn cô mấy lần, sau đó lập tức thu hồi tất cả cảm xúc, mặt không đổi sắc đi ngang qua cô, trực tiếp rời đi.
Khúc Nhiễm rất muốn đuổi theo, muốn nói cho anh tất cả suy nghĩ của anh là sai rồi!
Nhưng mà dưới chân cứ như bị cột chì vào vậy, rất nặng…
Nhìn bóng lưng cô độc kia, trái tim của cô ẩn ẩn cảm thấy rất đau, tại sao vậy chứ?
“Cố Mộc Trạch, tôi về thành phố C rồi.”