Anh không biết đây là lần thứ mấy mình nghi ngờ rồi…
"Có chuyện gì vậy? Tôi viết không rõ ràng ở đâu sao?”
Khúc Nhiễm vẫn là dáng vẻ tò mò như cũ, chớp chớp đôi mắt to và nghi hoặc nhìn chằm chằm Mặc Dịch Minh.
Nhưng Mặc Dịch Minh chỉ lắc đầu, sau đó tiện tay ném tài liệu lên bàn: "Cô đi đến phòng ăn ăn cơm đi, buổi chiều còn có công việc khác.”
"Được."
Khúc Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, đúng lúc cô cũng đói bụng rồi, trước khi rời khỏi văn phòng, cô còn tò mò dừng bước: "Vậy anh không đi ăn cơm à?”
"Tôi còn có việc."
Mặc Dịch Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc.
Gần đây tình hình của Mặc thị cũng không lạc quan, tựa như luôn có người ở sau lưng gây phiền toái, điều này khiến cho khối lượng công việc của anh trở nên rất lớn, mặc dù không ngừng làm việc thì sau khi về nhà anh vẫn cần phải tăng ca đến mười hai giờ.
Khoảng nửa giờ sau, Khúc Nhiễm đẩy cửa vào, lặng lẽ đặt một miếng bánh ngọt lên bàn.
"Cô đang…"
"Mang cho anh, nếu không ăn cơm thì anh sẽ đói đấy!"
Khúc Nhiễm ngẩng đầu, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, trông rất chăm chú.
Điều này làm cho Mặc Dịch Minh có chút không được tự nhiên, nhàn nhạt nói: "Tôi còn bận rất nhiều việc, không quan tâm chuyện này, lát nữa nói sau đi.”
Ai ngờ, Khúc Nhiễm lại không vui, cô tiện tay rút một tập tài liệu trong đống tài liệu xếp chồng lên nhau ra, lướt qua một cái, nghiêm túc nói: "Những thứ này còn đơn giản hơn so với cái vừa rồi, tôi làm cho anh, anh đi ăn trước đi!”
Nói xong, cô trực tiếp ôm một đống giấy tờ sang một bên khác, sau đó lại đẩy bánh ngọt tới trước mặt Mặc Dịch Minh.
Loại động tác dường như dỗ dành trẻ con này, làm cho sắc mặt Mặc Dịch Minh lần thứ hai rối rắm.
Nếu như đổi một người khác, anh chỉ sợ mình đã sớm nổi giận, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé chân thành của Khúc Nhiễm anh do dự một lát sau vẫn cầm lấy cái thìa nhỏ ở một bên...
Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng lần này anh lại bất giác ăn hết cái bánh ngọt mà cô mang đến.
Đến chiều, hình như anh đang so đấu cùng Khúc Nhiễm, chuyên tâm xử lý mọi chuyện, một giây cũng không ngừng nghỉ.
Thế này sao lại gọi là bữa tiệc chứ?
Toàn bộ quá trình Khúc Nhiễm đều rất căng thẳng, nhưng trong sự căng thẳng đó còn mang theo vài phần tò mò nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.
Đôi chân dài của Mặc Dịch Minh cất bước, đi rất nhanh ở phía trước, bước chân của cô nhỏ hơn, gần như cô phải chạy mới có thể đuổi kịp.
Vừa bước vào cửa, xung quanh đen thui cùng tiếng nhạc điếc tai làm cho cô bị choáng váng, sau đó cô theo bản năng đưa tay nắm lấy ống tay áo của Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh hơi nghiêng đầu, thoáng dừng lại một chút, tốc độ rõ ràng cũng chậm lại.
Đi qua hành lang, nhìn thấy phía trước có người say rượu đang lảo đảo đi tới, anh theo bản năng nghiêng người, chắn cho Khúc Nhiễm ở sau.