Chương 84: Lời nói sáo rỗng
"Thật sao? Mặc dù tôi thừa nhận cô Khúc rất khiến người khác chú ý đến, nhưng ban ngày ban mặt, ai lại dám lừa bán thiếu nữ chứ?" Lục Ngạn cười khẽ, gián tiếp nói cho Mặc Dịch Minh, mình cũng không phải là người xấu.
"Thật sao? Chuyện này không thể đoán được, tốt nhất vẫn nên cẩn thận." Mặc Dịch Minh cũng không có chút hào hứng nào khi nói chuyện với Lục Ngạn, kéo cổ tay của Khúc Nhiễm muốn rời đi.
"Sao vậy? Chúng ta đi đâu thế?" Khúc Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại thì cái mông đã rời khỏi ghế, bảo đảo nhào về phía trước mấy bước.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, tổng giám đốc Hứa không thích những người đến trễ."
"Hả? Vậy chúng ta cần phải nhanh chóng chạy đến rồi." Lục Ngạn đuổi theo bước chân của Mặc Dịch Minh, nhẹ nhàng cười một tiếng, rất tự nhiên mà quy ba người vào một chỗ.
Mặc Dịch Minh mỉm cười nhìn Lục Ngạn, trên thực tế trong ánh mắt của tràn đầy cảnh cáo: "Người nào đó tốt nhất là nên an phận một chút đi."
Khúc Nhiễm không ngẩng đầu lên còn tưởng rằng Mặc Dịch Minh đang nói chuyện với mình, cong miệng lên, không quá vui lòng: "Tôi vẫn luôn rất ngoan mà."
Vừa nghe là biết người nói không hiểu cuộc trò chuyện hiện tại, anh ta mỉm cười nắm lấy cái tay khác của Khúc Nhiễm, hai người cao kéo một người nhỏ lùn ở giữa, cảm giác như đang áp giảm phạm nhân vậy.
Trong bữa tiệc, mấy gia tộc khách khí chào hỏi nhau, sau đó tụm lại theo tốp năm tốp ba, cũng có người đứng ở bên cạnh tổng giám đốc Hứa nhỏ giọng nói gì đó, toàn bộ bữa tiệc văng vẳng tiếng cười của tổng giám đốc Hứa.
Mặc Dịch Minh và Lục Ngạn đứng ở bên cạnh tổng giám đốc Hứa, cả hai đều giấu đi con dao sắc bén vừa rồi mà trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
Khúc Nhiễm không thích mấy bữa tiệc xã giao nên yên lặng đi sang một bên, trong tay bưng một đĩa điểm tâm nhỏ.
Mặc Dịch Minh thấy thế, mở miệng chào rồi đi đến bên cạnh Khúc Nhiễm, ngồi xuống.
Cho đến khi đến Mặc Dịch Minh rời đi, Lục Ngạn mới phát giác cô cô kia đã chạy mất rồi, quay người lại, anh ta nhìn thấy Khúc Nhiễm ra sức giải quyết đồ ăn trong đĩa, Mặc Dịch Minh ngồi bên cạnh, bình tĩnh nhìn cô ăn điểm tâm.
Lục Ngạn đuổi tới, mở miệng cười nói: "Sao cô lại ở đây một mình vậy?"
Mặc Dịch Minh ngước mắt nhìn Lục Ngạn, hóa ra người này xem mình là không khí à?
"Chỉ có đồ ăn ngon mới xứng đối với tôi!" Ý của Khúc Nhiễm chính là không thích giao lưu cùng người khác.
Lục Ngạn cười cười, ngồi bên cạnh Khúc Nhiễm, nghĩ thầm: "Nếu như là cô gái kia, như vậy cô ấy sẽ vô cùng chăm chú ăn, hoàn toàn mất hết tình cảnh giác, lúc này chính là lúc tốt nhất để nói mấy lời sáo rỗng."
"Cô thích hoa hồng hay là hoa dành dành?"
"Đương nhiên là hoa dành dành rồi, bây giờ ai cũng thích hoa hồng, quả tầm thường rồi, nếu là tôi à, chắc chắn sẽ lựa chọn hoa dành dành!" Khúc Nhiễm không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp mở miệng nói.
"Không sai, chính là như vậy!" Lục Ngạn nhếch miệng lên cười.
"Nhưng ý nghĩa của cả hai loài hoa đều khác nhau, tình huống sử dụng cũng khác." Mặc Dịch Minh chen vào, nhưng anh lại nhận ra không ai để ý đến mình.
Lục Ngạn nhìn Mặc Dịch Minh một chút, lén lút cười, để anh ngồi ở đây để nhìn anh bị làm lơ đấy.
"Tôi nhận ra bây giờ càng ngày càng nhiều trẻ con phải lang thang khắp nơi, có đôi khi tôi nghĩ, trại trẻ mồ côi thật sự là một nơi tốt, thu lưu những đứa trẻ không có gia đình, cho chúng nó tình thương."
Lục Ngạn cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Khúc Nhiễm, sau đó tiếp tục nói mà không thèm suy nghĩ: "Tôi nghĩ mỗi một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều sẽ biết ơn trại trẻ mồ côi đó, đúng không nhỉ?"
"Đây không phải là toàn bộ, có một ít số chỗ quả thật là nơi tụ tập những người lòng dạ độc ác!" Nói đến đây, Khúc Nhiễm bắt đầu thất thần.
"Nơi tụ tập những người lòng dạ độc ác?" Sắc mặt của Lục Ngạn cứng lại, lần trước anh ta đi đến trại trẻ mồ côi, cũng có cảm giác y như vậy.
"Một người không được tận mắt chứng kiến, chưa từng tiến vào trại trẻ mồ côi sao có thể biết được diện mạo bên trong chứ?"
"Đa số dưới da dê sẽ cất giấu một trái tim thối nát, bọn họ giữ lại những điều tốt nhất cho mình, bên ngoài còn giả vờ như nghèo rớt mùng tơi!"
Cảm xúc hiện tại của Khúc Nhiễm không thể nói là tức giận được, người chân chính trải qua mới biết nơi đó không hề có ánh sáng, trước đều chỉ có một màu đen tăm tối.
Sức sống dần dần biến mất, tuyệt vọng dần dần chiếm cứ lấy khuôn mặt nhỏ, sắc mặt trở nên mông lung, tất cả tư tưởng tình cảm, toàn bộ tràn vào hồi ức, cảnh tượng chua xót đau đớn như bóp nát trái tim người khác kia.
Mặc Dịch Minh nhìn dáng vẻ thất thần của Khúc Nhiễm, trong cặp mắt kia sự bị thương nồng đậm mà bình thường không có.
"Thật sao... nhà họ Tô cũng như thế sao? Là chỗ tụ tập của những người có lòng dạ độc ác, chôn vui ánh sáng xuống dưới vực sâu không thấy đáy?" Lục Ngạn nhẹ giọng mở miệng nói, nhìn sự bị thương trong mắt của cô gái trước mặt, trái tim của anh ta bỗng như thắt lại.
"Bọn họ... không phải là người!" Khúc Nhiễm hận bọn họ, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Mặc Dịch Minh mở to hai mắt, hận ý như thế này, anh đã từng gặp trong lần dẫn cô theo bàn chuyện làm ăn đợt trước!
"Khúc Nhiễm... Vì sao cô lại nói..."
"Bọn họ không phải là người!" Lục Ngạn cắt ngang lời nói của Mặc Dịch Minh, tiếng gầm nhẹ này đã đề nén những nghi ngờ trong lòng của Mặc Dịch Minh.
"Khúc Nhiễm!" Mặc Dịch Minh đột nhiên phản ứng lại, trong lòng có chút khó chịu, vội vàng đưa tay níu Khúc Nhiễm lại. Cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, tất cả cảm xúc bộc lộ ra trong nháy mắt, toàn bộ hiện ở trên mặt.
Mặc Dịch Minh vô thức không muốn nhìn thấy cô như thế này, càng không muốn để Lục Ngạn trông thấy!
Khúc Nhiễm giật mình, định thần lại mới biết mình đã trúng bẫy của Lục Ngạn, cảm xúc hiện lên trên mặt khiến cô suýt chút bị bại lộ.
"Cách xa anh ta một chút, không thể liên lạc với anh ta nữa!"
Suy tư một lúc lâu, Khúc Nhiễm phát hiện đây là điều duy nhất cô có thể làm trước mắt.
Mặc dù thân phận có thể đã bại lộ, nhưng mà diện mạo của cô khác hẳn kiếp trước, có lẽ... mọi chuyện còn có thể thay đổi được.
Không hề chào tạm biệt bất kỳ ai, Khúc Nhiễm chật vật rời đi, mê mang đứng ở trên đường.
Từ sau khi Khúc Nhiễm rời đi, Mặc Dịch Minh đã nhanh chóng đuổi theo, đứng ở đằng xa đợi Khúc Nhiễm, anh cảm thấy, lúc này Khúc Nhiễm hẳn là rất cần một người bầu bạn.
"Khúc Nhiễm, mau lên xe, chúng ta về nhà." Mặc Dịch Minh sớm đã để cho người khác đậu xe ở ven đường để lúc này đưa Khúc Nhiễm về nhà.