Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 76: Giúp bọn họ xây cầu duyên phận



Chương 76: Giúp bọn họ xây cầu duyên phận

Nhìn Khúc Nhiễm chút, lại nhìn Mặc Dịch Minh, tổng giám đốc Hứa đột nhiên nhận ra: "Hai người đi cùng nhau à?"

"Vâng." Mặc Dịch Minh gật đầu, ra hiệu cho Khúc Nhiễm đi sang một bên chơi, còn mình thì đi đến bên cạnh tổng giám đốc Hứa. Tuy nói là một bữa tiệc nhưng đặc thù nghề nghiệp khiến cuộc sống của bọn họ ngập tràn công việc.

Khúc Nhiễm tự chơi một mình ở một bên. Mặc dù không có nhiều người đến nhưng đều là những người có mặt mũi, quan trọng nhất là rất nhiều đồ ăn ngon!

Đừng hỏi, hãy hỏi món nào là ngon nhất! Trước mặt những món ăn ngon thì những điều khác không là gì cả!

"Cô Khúc." Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau.

Miếng bánh ngọt trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, ngoài miệng cũng dính đầy bơ, Khúc Nhiễm cứ như vậy mà quay đầu. Đúng như cô dự đoán, Lục Ngạn đang đứng ở sau lưng cô, nhìn cô cười không ngừng.

"Trùng hợp thật, cô Khúc, lại gặp nhau rồi." Lục Ngạn nở nụ cười, nhưng không cần phải nói cũng biết nụ cười này có bao nhiêu giả tạo.

Khúc Nhiễm thật sự muốn tiến lên bóp mặt anh ta một cái. Nhiều năm như vậy, da mặt giả dối này được luyện thành như thế nào vậy?

Bởi vì bây giờ thân phận của hai người là không quen biết, cho nên Khúc Nhiễm lau bờ bên khóe miệng rồi nghiêm túc chào hỏi: "Thật trùng hợp, cậu Lục, chúng ta lại gặp nhau.”

Khúc Nhiễm biết Lục Ngạn đang nghĩ gì trong lòng, vì vậy cô mới dè dặt đi vòng qua anh ta, muốn sang chỗ khác để ăn gì đó. Nhưng người nào đó giống như đang ỷ lại vào cô, cứ luôn đi theo sau lưng cô.

Khi Mặc Dịch Minh đi tìm bóng dáng của Khúc Nhiễm thì thấy hai người một nam một nữ, một trước một sau đi đến. Vẻ mặt của người phụ nữ thì mất kiên nhẫn, người đàn ông phía sau thì cứ đi theo, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Này, sao hai người biết nhau vậy?” Mặc Dịch Minh cảm thấy rất kỳ quái, sự chú ý cũng vơi bớt.

Khi nói về những điểm quan trọng, tổng giám đốc Hứa hơi phấn khởi, ông không ngờ một chàng trai trẻ tuổi lại có suy nghĩ như vậy. Ấn tượng trong lòng ông về anh tốt hơn rất nhiều. Khi định nói anh có muốn hợp tác tiếp hay không thì Mặc Dịch Minh lên tiếng xin lỗi rồi vội vã rời đi.

"Hả? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy chứ?" Ông nhìn một lúc lâu, khi thấy

người đàn ông đi thẳng về một hướng, tổng giám đốc Hứa đột nhiên nhận ra được gì đó.

Có một cô gái đang đứng ở đó, mất kiên nhẫn mà chọc vào bánh ngọt trong tay, bên cạnh còn có một người đàn ông.

"Tuổi trẻ thật tốt." Tổng giám đốc Hứa cảm thán một tiếng, ông ta nở nụ cười rồi cầm ly rượu đi sang chỗ khác: "Chuyện của người trẻ tuổi thì nên giao cho người trẻ tuổi xử lý.”

"Khúc Nhiễm, tổng giám đốc Hứa tìm cô." Mặc Dịch Minh lớn tiếng nói, anh cố ý tỏa ra sự lạnh lùng tới cực hạn và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Lục Ngạn nhíu mày, anh ta không có khúc mắt gì với anh đúng không? Tại sao lại dùng ánh mắt lạnh lùng đấy để nhìn anh ta chứ?

"Vị này là cậu hai nhà họ Lục đúng không? Rất vui được gặp anh." Mặc Dịch Minh khẽ nâng tay phải, ra hiệu muốn uống một ly với Lục Ngạn.

"Rất vui được gặp, vị này là tổng giám đốc Mặc đúng không?" Lục Ngạn làm như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Hai chúng ta cũng xem có duyên”

Khúc Nhiễm hơi lúng túng đứng ở giữa hai người, hình như cây cầu duyên phận giữa hai người được lập ra có một phần nguyên nhân là do mình đấy, nhưng lúc này hai người gặp nhau, bọn họ không xấu hổ, mà Khúc Nhiễm lại vô cùng lúng túng!

Nghĩ rằng không nên làm phiền hai người nên Khúc Nhiễm lặng lẽ trốn sang bên cạnh.

Thật may hai người kia tương đối cao, lại đang đối mặt nhìn nhau, Khúc Nhiễm hơi lùn nên khi lặng lẽ rời đi cũng không thu hút sự chú ý của bọn họ, cho nên mới nói, lùn mới tốt!

"Tính đi đâu?" Lúc Khúc Nhiễm đang vui mừng chạy khỏi vị trí lúng túng này thì tiếng hừ lạnh của Mặc Dịch Minh vang lên ở sau lưng.

"Tổng giám đốc Mặc, không phải anh nói tổng giám đốc Hứa tìm tôi sao, bây giờ tôi đi qua đó!" Khúc Nhiễm liếc Mặc Dịch Minh rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chạy trốn.

Cho dù Khúc Nhiễm đi rất nhanh thì Mặc Dịch Minh luôn đuổi kịp rất dễ dàng, nhưng phía sau lại giống như có thêm một cái đuôi nhỏ.

"Cậu hai Lục rất rảnh rỗi à?" Mặc Dịch Minh hơi bất mãn với hành động của Lục Ngạn. Nhưng một cô gái mười tám tuổi thì có gì hấp dẫn mà anh ta lại cứ đi theo như vậy chứ?

"Tôi cũng đi tìm tổng giám đốc Hứa." Lục Ngạn mỉm cười đáp lại rồi cất bước đuổi theo Khúc Nhiễm.

"Thật đúng là gặp ma, sao hai người này lại giống như đang theo đuôi vậy?” ĐM, Khúc Nhiễm không nói ra miệng, không thể trêu vào ai trong hai người họ cả.

Tổng giám đốc Hứa chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua trước mắt rồi sau đó có một cô gái xuất hiện ngay trước mặt.

"Tổng giám đốc Hứa, ông tìm tôi à?" Đôi mắt của Khúc Nhiễm cong cong, thật nhìn không ra cô gái trẻ tuổi đầy sức sống này lại trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.

"Tôi tìm cô ư?" Tổng giám đốc Hứa hơi ngây người, còn muốn hỏi là tôi muốn tìm cô khi nào. Nhưng giây tiếp theo có một ánh mắt lạnh lùng cứ nhìn ông ta khiến sau lưng ông ta toát mồ hôi lạnh.

"Hả? Nhìn không ra đấy, không ngờ ông lại đến tuổi làm ông nội rồi!” Khúc Nhiễm kêu lên, sao có thể bảo dưỡng được như vậy chứ? Thuốc trường sinh bất lão có tồn tại thật sao?

"Ôi chao, đừng nói mấy thứ này nữa!" Tổng giám đốc Hứa hơi ngượng ngùng: "Tôi xin phép lỗ mãng hỏi một câu, cô Khúc đã có bạn trai chưa?”

"Hả..." Khúc Nhiễm đột nhiên lúng túng, ánh mắt vô thức liếc về phía Mặc Dịch Minh, trong lòng khẩn cầu người nào đó có thể giúp cô chút.

"Mặc dù cháu tôi không xuất sắc như cô Khúc đây. Nhưng trông rất đẹp trai, năng lực cũng không tệ, thành tích cũng thuộc dạng đứng đầu!” Tổng giám đốc Hứa nghĩ đến cháu trai của mình, không thể giấu được tình yêu thương trong mắt, cứ liên tục khen ngợi.

"Không cần, cô ấy còn nhỏ!" Hai người đàn ông lên tiếng cùng một lúc khiến tổng giám đốc Hứa đang đắc ý kinh hãi.

"Chuyện này?" Trán của tổng giám đốc Hứa đổ mồ hôi, mấy năm nay tìm một cô cháu dâu mà khó khăn đến như vậy sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv