Chương 70: Đòi tiền
Nhìn thấy đã đến thời gian giao ước với ông chủ Lâm nhưng mình còn bị trắng trợn cầm tù ở đây, Tô Duyệt Nhiên bực bội vô cùng, suy nghĩ chút, cô ta gọi điện thoại.
Khoản tiền này không nhỏ nhưng còn không bằng tiền sinh hoạt của cô ta lúc trước, nhưng gần đây cô ta vung tay quá trán, lại thêm cứng đối cứng với cha mình, đã một thời gian không về nhà.
"Mẹ, là con." Tô Duyệt Nhiên nhẹ giọng gọi, sợ người đối diện hung hăng mắng mình một trận.
"Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên bây giờ con ở đâu? Con làm mẹ lo lắng chết đi. được! Sao con lại không trở về nhà, bên ngoài vẫn ổn chứ?" Mẹ Tô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, trong nháy mắt Tô Duyệt Nhiên hơi ngơ ngác, nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chạy qua.
"Mẹ, con không sao, hiện tại con rất tốt." Tô Duyệt Nhiên mím môi thật chặt, đột nhiên cảm thấy mình không thể mở miệng vòi tiền.
"Nhiên Nhiên, con xảy ra chuyện gì sao? Nói cho mẹ, mẹ sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp con, được không?" Mẹ Tô nhẹ giọng dỗ dành con gái của mình, dường như con gái của mình có làm gì thì bà ta vẫn không thèm để ý, chỉ cần con gái của mình bình an là tốt rồi.
"Mẹ... con, con nợ chút tiền."
"Thiếu bao nhiêu tiền? Mẹ chuyển tiền cho con." Trong lòng mẹ Tô hơi nghi hoặc, ngày thường Nhiên Nhiên tiêu tiền hơi nhiều, chẳng lẽ gần đây Tô Chính Thiên không cho tiền sao, hay Nhiên Nhiên vung tay quá trán đã xài hết rồi?
"Nhiên Nhiên, con nên học cách quản lý tài sản đi, không phải mỗi tháng ba đều cho con ba mươi vạn sao" Vẻ mặt mẹ Tô không còn lo lắng như trước, chuyện chỉ cần sử dụng tiền là có thể giải quyết thì bà ta không hoảng hốt.
"Thế nhưng... trong người con không có tiền, không trả nổi." Tô Duyệt Nhiên cảm thấy một cô chiêu lá ngọc cành vàng mà thiếu tiền thì đúng là mất mặt!
"Bao nhiêu tiền vậy Nhiên Nhiên? Năm mươi vạn đủ không?" Mẹ Tô nói khẽ.
"Không đủ... mẹ, hai trăm vạn, năm mươi vạn này còn chưa đủ một nửa đâu!" Tô Duyệt Nhiên hơi bất mãn, trong nhà không thiếu tiền, tốt xấu gì mình cũng là cô chủ, chỉ năm mươi vạn à, định đuổi ai đấy?
"Con nói gì? Bao nhiêu tiền?" Mẹ Tô lập tức cảm thấy máu cả người xông hết lên đỉnh đầu, cả người đều ở trạng thái mơ màng.
"Hai, hai trăm vạn." Tô Duyệt Nhiên nghe giọng điệu của mẹ, lập tức không dám nổi giận.
"Nhiên Nhiên, con thật là... Haizz! Con yên tâm đi, mẹ đi tìm ba con đòi tiền chuyển cho con, con chờ mẹ chút." Giọng nói mẹ Tô giống như tràn đầy thất vọng, lập tức cúp điện thoại.
Quyền tài chính của nhà họ Tô nằm trong tay Tô Chính Thiên, bởi vì muốn mở rộng công ty vươn lên đứng đầu nên Tô Chính Thiên rất tiết kiệm, không biết nếu bây giờ nghe thấy Tô Duyệt Nhiên thiếu hai trăm vạn thì ông ta có tức đến thổ huyết ngất đi hay không.
Bên kia được mẹ giúp đỡ liên hệ nên Tô Duyệt Nhiên tương đối yên tâm, nằm trên giường lẳng lặng chờ đợi.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng đập cửa vang lên, Tô Duyệt Nhiên sắp mơ màng ngủ thì chợt bừng tỉnh, cả người trong lằn ranh sắp bộc phát.
"Cô Tô có ở đây không?" Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên, Tô Duyệt Nhiên luôn là người chấp nhặt.
"Gõ gõ gõ, gọi hồn à?" Mở cửa, sắc mặt của Tô Duyệt Nhiên rất kém.
"Cô Tô ở đây à! Ông chủ Lâm bảo tôi tới..."
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Tô Duyệt Nhiên càng không dễ nhìn: "Giục gì mà giục, không phải tôi còn ở đây sao? Tôi còn có thể bay được à?"
"Thật có lỗi, cô Tô, không phải tôi muốn đòi tiền cô nhưng ông chủ Lâm đã ra lệnh cho tôi."
Tô Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua, khí thế lập tức biến mất: "Tiền à, cô đợi thêm một lát, một lát nữa cha tôi mới chuyển tiền cho tôi."
"Hừ, chứ không phải cô không có tiền sao, kiêu ngạo như vậy. Hiện tại nợ tiền không trả còn tưởng mình là bà nội." Hừ lạnh một tiếng, nhân viên phục vụ bưng đĩa dần dần đi xa.
Tô Duyệt Nhiên rất muốn giải thích nhưng cô ta không có cách nào có được hai trăm vạn kia, đồng thời phải thật cẩn thận khi ở đây!
Tô Chính Thiên nghe nói Tô Duyệt Nhiên thiếu hai trăm vạn, suýt chút nữa giận đến thổ huyết: "Đồ phá của! Tôi nuôi dưỡng nó lớn như vậy, còn nó chỉ biết tiêu tiền!"
Mặc dù ngoài miệng mắng như thế nhưng Tô Chính Thiên vẫn thương con gái, không nói hai lời bán tài sản để gom góp tiền.
Toàn bộ quá trình làm rất kín đáo nhưng lại cực kì mất mặt.
Ai có thể ngờ một người đàn ông từng ngẩng đầu kiêu ngạo kia lại có một ngày cúi đầu, cả mắt cũng không dám nháy bán tài sản để lấy tiền chứ.
Khó khăn lắm mới góp được hai trăm vạn này! Nhưng tất cả chuyện này Tô Duyệt Nhiên đều không biết, cô ta chỉ đang phiền não, nhà họ Tô lớn như vậy mà sao có mỗi hai trăm vạn lại chậm chạp như thế chứ!
Trong nháy mắt, Tô Chính Thiên trở nên già nua hơn rất nhiều, nghe thấy vợ phàn nàn thì càng khổ trong lòng, hai người đó chỉ biết hào quang của nhà họ Tô, nhưng chưa từng chú ý tới những tổn thất mà Tô Duyệt Nhiên mang tới?
Hai trăm vạn, nhà họ Tô, tập đoàn Tô thị không bỏ ra nổi nhiều vốn lưu động như vậy, ông ta không thể tham ô công quỹ, Tô Chính Thiên không khỏi cảm thán, mình đã già rồi, không còn tài cán nữa.
Cho dù cảm thông nhưng không thể gánh vác thay người kia, huống chi cô ta đã tự mình sa đọa và hủy đi tiền đồ tốt đẹp của cô ta từ lâu.
Ông chủ Lâm là người làm ăn, không phải là một người tốt có trái tim tràn đầy nhân ái.
Ban đêm, giữa tiếng nhạc điên cuồng trên sàn nhảy, có một người phụ nữ với đôi mắt quyến rũ xinh đẹp và bờ vai trần trụi cùng bắp đùi thon dài lộ ra ngoài, mái tóc dài thướt tha khẽ bay trong gió, quấn quanh trái tim mấy người ở đây.
Mỗi một cử động đều quyến rũ ngả ngớn, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác, da thịt trắng nõn tinh tế, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn càng thêm phát sáng, càng thêm mê người, người người đều muốn tới gần sờ một cái, có mấy người còn chảy cả nước miếng.
Ai cũng muốn có được người phụ nữ mê người nóng bỏng này, nhưng chưa người nào dám động thủ cả.
"Ai ra giá tiền cao nhất, tôi sẽ cho người đó một đêm..."