“A, không cần đâu?”
Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh trăm miệng một lời mà từ chối, nói xong, hai người nhìn nhau một cái, vẻ mặt khác hẳn nhau.
Khúc Nhiễm chỉ vào quần áo trên người, mở miệng giải thích: “Ông Mặc, ông mua quần áo cho cháu, giữ cháu lại ăn cơm, sao cháu có thể ở lại làm phiền ông nữa chứ…”
“Sao ông có thể để một cô gái nhỏ như cháu lưu lạc trên đường phố được chứ? Nếu cháu không muốn ở lại chỗ này, vậy thì để Dịch Minh tìm cho cháu một chỗ ở khác, sau này có chuyện gì nhất định phải tới tìm ông!”
“Được.”
Thấy ông cụ Mặc kiên trì như vậy, Khúc Nhiễm đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay lúc cô rời đi, ánh mắt của cô bỗng nhiên liếc đến một cái túi giấy tờ trên kệ trước cửa, khi nhìn thấy chữ ký ở trên đó, con ngươi của cô lập co rút lại.
Tập đoàn Tô thị ở thành phố A!
Đây chính là công ty của gia tộc cô ở kiếp trước!
Vậy mà lại trùng hợp như vậy!
Trong nháy mắt, trong đầu Khúc Nhiễm tràn ngập đủ loại chuyện của kiếp trước, đặc biệt là nỗi đau đớn bị đâm vào và cảnh tượng đẫm máu trong mắt trước khi chết, trong nháy mắt chiếm đầy lòng cô.
Điều này khiến cô không thể cử động được nữa, nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, thân thể không ngừng run rẩy.
Mặc Dịch Minh ở một bên tiện tay cầm cái áo khoác lên, đang chuẩn bị mở cửa thì cảm thấy dáng vẻ của Khúc Nhiễm có chút kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây là tài liệu hợp tác của công ty anh?”
Khúc Nhiễm hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào cái túi giấy tờ kia: "Và… tập đoàn Tô thị?”
“Ừm.”
Mặc Dịch Minh tựa như phát giác được cái gì dó, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Lúc này cuối cùng Khúc Nhiễm cũng không khống chế được nữa, cô lập tức xoay người chạy vào trong phòng khách, đứng trước mặt ông cụ Mặc, ánh mắt sáng rực, nói: "Ông Mặc, cháu đổi ý rồi, cháu muốn ở lại!”
Giọng nói của cô không ngừng run rẩy, đối mặt với sự căm hận sâu sắc, cuối cùng cô vẫn không thể che giấu được cảm xúc của mình.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người sửng sốt, bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn Khúc Nhiễm, thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu được, vừa rồi cô còn kiên định muốn rời đi, sao đột nhiên lại thay đổi ý nghĩ, hơn nữa hành động còn kỳ quái như vậy.
Trong vườn hoa phía sau, ông cụ Mặc ngồi trên chiếc ghế xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi, Mặc Dịch Minh muốn mở miệng mấy lần cũng đều bỏ cuộc.
Một lát sau, ông cụ Mặc mới thản nhiên nói: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
"Tại sao lại giữ cô ấy ở lại? Rõ ràng mục đích của cô ấy không đơn giản…"
“Cũng bởi vì mục đích của cô ấy không thuần khiết!”
Ông cụ Mặc từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo nụ cười yếu ớt: "Đã lâu chưa từng thấy qua cô gái thú vị như vậy..."
Thú vị?