Chương 38: Quá loè loẹt
Tổng giám đốc Hứa nổi tiếng khó tính, tính khí lớn lại thích soi mói, nghe nói mấy năm trước có một công ty nhỏ muốn hợp tác với Hứa thị, tiểu giám đốc kia bồi rượu cả đêm, kết quả là, không chỉ không được hợp tác, ngược lại còn bị dạy dỗ một trận.
Điều này khiến cho có rất ít tổng giám đốc trẻ tuổi đến sau muốn hợp tác với tập đoàn Hứa thị, hầu như cũng đều bị cho Hứa thị cái danh như thế.
"Cảm ơn tổng giám đốc Mặc khích lệ. Tổng giám đốc Mặc, ngày mai tôi muốn xin phép nghỉ một ngày.” Khúc Nhiễm khẽ cúi đầu, không tỏ chút kiêu ngạo nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cô khiêm tốn bình tĩnh.
"A? Nghỉ làm gì?” Một người lấy công làm đầu, nữ cường nhân không ngại mệt mỏi cũng có ngày muốn xin nghỉ phép sao?
"Xem trò vui." Nghĩ đến ngày mai có một buổi họp báo, trên gương mặt bình tĩnh của Khúc Nhiễm nở một nụ cười.
"Đưa tôi đi cùng đi." Chuyện nhà họ Tô muốn tổ chức một buổi họp báo đã sớm truyền ra cả giới giải trí rồi, Mặc Dịch Minh cố ý đối đầu với nhà họ Tô nên tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý rồi.
Nghe xong, Khúc Nhiễm khó tin nhìn về phía Mặc Dịch Minh: “Tổng giám đốc Mặc, anh được xem như là nhân vật chính, mặc dù ngày thường không ai chú ý đến anh, nhưng mà nếu ngày mai anh bị phát hiện, rất có thể sẽ bị kéo xuống nước đấy!"
"Xem kịch vui, không tự mình đi thì còn gì vui nữa." Hai tay Mặc Dịch Minh chống cằm, xấu xa cười.
Bởi vì ngày mai nhà họ Tô tổ chức buổi họp báo, tất nhiên sẽ có phóng viên đặc biệt quan tâm vai nam chính trong miệng dư luận - Mặc Dịch Minh.
Còn chưa tới giờ tan làm, ngoài công ty đã xuất hiện không ít phóng viên, bọn họ đều muốn tìm hiểu nhân vật Mặc Dịch Minh trong buổi họp báo một chút trước.
Chẳng qua đã làm bọn họ thất vọng rồi, đó là mãi đến khi toàn bộ các tầng đã tắt đèn hết cũng không đợi được Mặc Dịch Minh, chỉ có bọn họ đứng đó lạnh run trong gió.
"Là ai nói tổng giám đốc Mặc cả ngày ở công ty vậy? Đã mấy giờ rồi, Tổng giám đốc Mặc đầu?" Có phóng viên chờ không nổi nữa, hùng hùng hổ hổ nổi giận.
Lúc ấy mặt Khúc Nhiễm cũng cứng lại, lúng túng đến mức nụ cười trên mặt cũng sắp duy trì không nổi nữa.
"Tự mình mặc đi." Cửa mở ra một khoảng nhỏ, Mặc Dịch Minh vươn tay ra vứt thẳng quần áo ra ngoài, đúng lúc bay lên trên đầu Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm còn chưa có kịp phản ứng, trước mắt chỉ là một màu tối đen.
"Đáng hận! Ngang ngược!” Giật quần áo xuống, Khúc Nhiễm nhỏ giọng kêu la, dùng sức giẫm bước chân quay đi.
Mặc Dịch Minh núp ở sau cửa, vẫn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, khi nghe thấy có người cố ý dùng sức giẫm chân tại chỗ không nhịn được thấp giọng nở nụ cười.
“Ngây thơ."