Sáng sớm, cửa phòng Khúc Nhiễm đã bị gõ vang, mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang hét lên.
“Thật đúng là khiến người ta bực bội mà!” Cho dù chăn bông phủ qua đầu cũng không chặn được cái âm thanh kia.
"Cô Khúc ơi, cô Khúc ơi! Cô dậy chưa vậy?"
“Đến đây, đến đây!” Bực bội hất tung chăn bông lên, đầu tóc lộn xộn đi ra mở cửa.
“Cô Khúc, tài xế do cậu chủ Mặc phái tới đã đợi ở dưới lầu rồi.” Quản gia Trương cúi đầu cung kính đứng ở cửa, trên mặt không có một chút mất kiên nhẫn nào.
Khi xuất hiện trước mắt Mặc Dịch Minh lần nữa, Khúc Nhiễm mỉm cười, vẻ mặt tự tin tựa như một vị tướng quân chiến thắng trở về.
Mặc Dịch Minh nhìn thấy cô cười như vậy, những lời trách cứ chuẩn bị ra khỏi miệng thì giờ cũng không nói ra được, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Mặc Dịch Minh bị đánh bại trước.
"Cô muốn nói gì thì nói đi."
“Tôi thấy anh rất đẹp trai!” Khóe miệng Khúc Nhiễm nhếch lên cao hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Dịch Minh tràn đầy nghiêm túc.
Lỗ tai của Mặc Dịch Minh lập tức nóng lên, đôi môi mím chặt, lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi đẹp là chuyện của tôi, cô mà nhìn nhiều thêm vài lần nữa thì phải thu phí đấy nhé."
“Vô nghĩa!” Khúc Nhiễm đảo mắt, bỏ va ly xuống định bước ra ngoài, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô dừng lại, nhìn thoáng qua phía sau.
"Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, nhân tiện anh giúp tôi một chuyện."
“Ừ.” Mặc Dịch Minh thản nhiên trả lời, không hỏi gì mà đi theo Khúc Nhiễm.
Trong một tiệm cơm nhỏ vắng vẻ, Khúc Nhiễm gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, trên miệng nở một nụ cười đùa giỡn.