Khúc Nhiễm không có ý định từ bỏ, cô nhìn Tô Duyệt Nhiên từ trên xuống dưới một cách khinh thường: “Theo như tôi được biết, hình như cô có đã có bạn trai rồi, đúng không cô Tô?"
Sau đó, cô cũng không đợi Tô Duyệt Nhiên trả lời, lộ ra dáng vẻ bừng tình: “A, đúng rồi, tôi nghe nói rằng dường như cô Tô bị hủy hôn ở trước mặt mọi người… Tôi cũng không biết…"
Lúc này, sắc mặt của Tô Duyệt Nhiên hoàn toàn suy sụp.
Cô ta không biết tại sao cô gái trông trẻ tuổi này lại hận mình như vậy, nhưng dù sao thì ở trước mặt của Mặc Dịch Minh, cô ta cũng không tiện phát tác.
Thật vất vả điều chỉnh lại vẻ mặt, lộ ra dáng vẻ bị ức hiếp: “Anh Mặc, tại sao em thấy hình như cô ta có thành kiến với em..."
Nhưng Mặc Dịch Minh tựa như không nghe thấy gì, yên lặng uống rượu.
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử, Cố Mộc Trạch vội vã đi đến để hòa giải.
Anh ấy bước đến bên cạnh Tô Duyệt Nhiên, cười nói: "Em tên Tô Duyệt Nhiên đúng không, nghe danh đã lâu, không biết có thể cùng em uống một ly không?"
Tô Duyệt Nhiên đang tức giận, nào có thời gian ứng phó chuyện này, lập tức xua tay từ chối, nhưng bởi vì hành động quá lớn nên đã làm đổ ly rượu trên tay Cố Mộc Trạch xuống đất.
Khúc Nhiễm nhìn sang, chỉ thấy giữa hai lông mày của Cố Mộc Trạch lóe lên sự khó chịu, sau đó nở nụ cười: “Không ngờ tính khí của cô Tô lại còn lớn như vậy."
"Ngại quá, ánh sáng ở đây quá mờ, tôi không nhìn thấy."
Trên mặt của Tô Duyệt Nhiên không chút áy náy nào, vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Cố Mộc Trạch cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trở lại vị trí cũ, lấy điện thoại di động ra nghịch một lúc.
Đã bị Tô Duyệt Nhiên quấy rối, tối nay rượu này không thể uống được nữa, Mặc Dịch Minh tìm lý do rời đi cùng Khúc Nhiễm, Cố Mộc Trạch cũng đi đến bên những người bạn khác của mình tiếp tục vui vẻ.
Khúc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc đi theo phía sau.
Chiều hôm sau, Khúc Nhiễm vẫn ngồi trong quán cà phê dưới tập đoàn Tô thị như trước.
Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Anh Mặc, mau vào đi."
Giương mắt nhìn lên thì thấy Tô Duyệt Nhiên đang đứng ở cửa, vẫy tay với người đứng cách đó không xa.
Vào ban ngày, cô ta lại trở thành dáng vẻ ngoan ngoãn như trước.