“Ăn điểm tâm với cô Cố đương nhiên không sao cả, nhưng mà cô Cố cảm thấy tôi trả tiền không nổi sao? Hay là muốn tôi biết được trình độ tiêu xài của nhà giàu à?” Khúc Nhiễm cười cười, nhận lấy menu.
Sắc mặt của Cố Vi Vi cứng đờ, lập tức nở nụ cười: “Sao lại thế được? Nếu như cô Khúc không muốn tôi mời, vậy chúng ta tự trả phần mình đi cho tiện.”
Hai người âm thầm phân cao thấp, Khúc Nhiễm không muốn mình bị coi thường ở trước mặt Cố Vi Vi, Cố Vi Vi thì vẫn muốn gây áp lực cho Khúc Nhiễm, để cho cô biết khó mà lui.
“Hẳn là cô Khúc biết tôi hẹn cô ra làm gì đúng không?”
Bởi vì Cố Vi Vi quá muốn đạt được mục đích của mình, cho nên khi Khúc Nhiễm không để ý tới cô ta, cô ta không nhịn được mở miệng trước.
“Nếu như cô Cố muốn khuyên tôi rời khỏi tổng giám đốc Mặc, tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện gì cần nói cả.” Khúc Nhiễm để cái chén trong tay xuống, hơi nhếch miệng nhìn Cố Vi Vi.
“Nếu cô Khúc đã biết quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Hồ, vì sao vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?” Cố Vi Vi nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn Khúc Nhiễm.
“Tôi tin tưởng tổng giám đốc Mặc có thể giải quyết chuyện này.” Khúc Nhiễm thoáng hoảng hốt trong lòng, nhưng vẫn khống chế rất tốt.
“Cô cứ vậy mà tin tưởng Mặc Dịch Minh ư? Cô cảm thấy anh ấy thật sự có thể giải quyết vấn đề này à?” Cố Vi Vi cảm thấy khá hứng thú đối với sự tin tưởng mù quáng của Khúc Nhiễm, suýt chút cười ra tiếng.
“Sự tin tưởng của cô đối với Mặc Dịch Minh, thật là cứng còn hơn kim cương đấy!”
Nhìn Cố Vi Vi cười đến run rẩy cả người, Khúc Nhiễm lập tức trở nên bối rối, sự kiên định trên mặt lập tức tan vỡ: “Lời này của cô là có ý gì?”
Nhìn thấy Khúc Nhiễm không còn bình tĩnh được nữa, Cố Vi Vi thu hồi nụ cười, kiêu ngạo nhìn Khúc Nhiễm: “Cô phải biết rằng, không có lệnh của tôi, Hồ thị sẽ không tiếp tục hợp tác với Mặc thị nữa, nói cách khác, có thể những gì trước đó Mặc thị đã làm đều hóa thành bọt biển hết, nhưng mà Mặc thị lại không có biện pháp nào cả!”
“Không, không thể nào!” Khúc Nhiễm nhíu mày, cảm xúc có chút kích động: “Cô đang lừa tôi!”
“Tôi lừa cô làm gì chứ? Có lợi ích gì à? Tôi chỉ đang trần thuật lại một sự thật cho cô mà thôi. Trước mắt xem ra, công ty mà Mặc thị có thể tiếp xúc đến, chỉ có Hồ thị có thể trợ giúp Mặc thị làm dự án này mà thôi.”
Khúc Nhiễm nhớ lại vẻ mặt của Mặc Dịch Minh khi bị bà Hồ từ chối, khi đó cô đã biết chuyện này không đơn giản, lại không ngờ rằng nó nghiêm trọng đến mức này.
“Cô muốn thế nào?” Khúc Nhiễm có chút tin tưởng lời nói của Cố Vi Vi, nhưng mà cô cố giả vờ bình tĩnh, không dám để lộ ra vẻ bối rối của mình.
“Cô Khúc, tôi đã sớm nói với cô, cô và Mặc Dịch Minh không hợp đâu. Cô xem cô kìa, chẳng thể giúp anh ấy một việc nào cả.” Cố Vi Vi không trả lời, ngược lại là bắt đầu chế giễu Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm nắm chặt tay, nghe Cố Vi Vi chế giễu, nhưng lại không mở miệng nói lời nào.
“Những hợp đồng hợp tác này đều là do Dịch Minh tìm dược, cho thấy năng lực của anh không tệ, tiềm lực cũng là vô hạn. Nhưng mà cô nhìn lại thành phố A bây giờ đi, công ty có tiềm lực có năng lực nhiều lắm, nhưng vì sao hết lần người này đến người khác lại hợp tác với Mặc thị nhỉ?”
Cố Vi Vi giả vờ như kỳ quái mà nhìn Khúc Nhiễm, trong giọng nói ẩn chứa sự nghi hoặc: “Ừm… Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ biết quan hệ thông gia giữa nhà họ Cố và nhà họ Mặc, nể mặt của nhà họ Cố cho nên mới thế sao?”
Khúc Nhiễm nhìn về phía Cố Vi Vi, trong nụ cười của cô ta tràn ngập trêu tức.
“Tôi thừa nhận, những người kia có liên quan đến Cố thị, nhất là Hồ thị, trước kia tôi nghĩ rằng, nếu Mặc Dịch Minh đã là vị hôn phu của tôi, vì sao tôi lại không giới thiệu hợp đồng hợp tác với Hồ thị cho Mặc thị, để Mặc thị nhanh chóng đứng vững bước chân ở thành phố A chớ?”
“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại ngáng chân, có phải bởi vì cô hay không?” Khúc Nhiễm cúi đầu xuống, trong lòng dường như đã có đáp án.
“Ừm… nói là vì tôi, thật ra càng là vì chính bọn họ. Dù sao Cố thị và Mặc thị là thông gia, bọn họ có thể đạt được chút lợi ích, nhưng mà bây giờ Mặc Dịch Minh lại nói hai nhà không có quan hệ, cho nên bọn họ thẹn quá thành giận chăng?”
Cố Vi Vi mỉm cười nhìn Khúc Nhiễm, khéo léo đẩy hết trách nhiệm của mình, nói thành đều là do Mặc Dịch Minh không thừa nhận quan hệ thông gia cho nên mới dẫn đến chuyện này.
Nói tới nói lui, không phải là đang trách Khúc Nhiễm sao?
“Đáng tiếc, Mặc thị đã mất đi quan hệ hợp tác với Hồ thị, vậy thì công trình bên kia không làm được nữa rồi, hơn nữa không chỉ phải đối mặt với công trình bị đình trệ, còn có các loại bồi thường và phí để dàn xếp, nhưng quan trọng nhất chính là trong một lúc phải chèo chống các loại phí tổn vì mất đi dự án này, vậy lỡ như sau này mắt xích tài chính xuất hiện vấn đề thì sao nhỉ?”
Toàn thân Khúc Nhiễm rét run, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có hậu quả như vậy.
Mặc Dịch Minh anh… đang phải chịu áp lực đến mức nào mới giấu cô chuyện này chứ? Rõ ràng đối với Mặc thị mà nói, đây là một chuyện sống còn, vậy mà anh lại kiên định muốn ở bên cô.
Thế nhưng mà cô đáng cho anh làm thế sao?
“Bà Hồ trông thấy hai người các cô ở cùng nhau, có phải sắc mặt khó coi hơn rất nhiều hay không? Bà Hồ là cô ruột của tôi, lúc đầu bà ấy muốn nể mặt của tôi tha cho Mặc Dịch Minh, nhưng nhìn thấy hai người các cô ở bên nhau nên bà ấy đã loại bỏ suy nghĩ này.”
Cố Vi Vi lầm bầm, ánh mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm càng chán ghét: “Lúc đầu Mặc thị có thể vượt qua khó khăn, thế nhưng là bởi vì cô, Mặc thị sắp mất đi sự trợ giúp của Hồ thị, xem ra cả đời này Mặc Dịch Minh đều không có cách nào báo thù rồi!”
Tô thị…
Khúc Nhiễm sững sờ, sao cô lại quên kẻ địch Tô thị này chứ?
“Tô thị chuẩn bị có hành động lớn rồi, nếu như quan hệ hợp tác của Mặc thị bị tạm dừng, như vậy thì chắc chắn sẽ có người thay thế, người kia có lẽ chính là Tô thị.” Cố Vi Vi đánh đòn cảnh cáo với Khúc Nhiễm, đánh Khúc Nhiễm không còn chỗ nào có thể trốn, chỉ có thể đứng yên đó mà chịu đựng.
Tô thị là thứ mà cho dù thế nào Mặc Dịch Minh cũng muốn phải lật đổ, cũng là thứ mà Khúc Nhiễm muốn lật đổ.
“Nếu như Mặc thị ngã xuống, chắc là Tô thị rất muốn ăn cái bánh này, đương nhiên, Tô thị cũng sẽ lén cười Mặc Dịch Minh đơn thuần.” Nói đến đây, Cố Vi Vi cười phá lên, dường như đang nghe kể một trò cười rất hài hước vậy.
Nhưng trò cười trong mắt cô ta, lại chẳng phải chuyện gì tốt đẹp trong mắt Khúc Nhiễm, thậm chí để khiến cả người cô cứng ngắc, máu như ngừng chảy, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
“Cô Khúc đúng là “phúc tinh” đấy, sự nghiệp bị hạ xuống đáy cốc như thế cũng có thể làm cho Dịch Minh đụng phải, thật đúng là niềm vui tu mấy đời đấy!”
Cố Vi Vi rất độc miệng, đem hết những chuyện này tới trước mặt Khúc Nhiễm, cưỡng ép xé ra trước mặt cô, còn dùng dáng vẻ tò mò mà nói, nhìn đi, sự tàn khốc này đẹp đẽ thật đấy!
Hai mắt Khúc Nhiễm rưng rưng, ngây ngốc mà sững sờ, cô không dám nhìn Cố Vi Vi, cũng không muốn tin tưởng mỗi một câu mà cô ta vừa nói.
Thế nhưng mà sự thật chính là như vậy, cho dù Khúc Nhiễm có muốn tin tưởng hay không, đều đã chân chân thật thật bày ở trước mắt.
“Tôi… tôi không có!” Khúc Nhiễm gắt gao cắn răng, gần như sụp đổ.