Lục Ngạn nhìn thấy biểu cảm của Khúc Nhiễm, anh ta chú ý tới mọi thứ của cô, nhưng cô lại coi anh ta như không tồn tại.
Giống như bây giờ, cô khổ sở đến cỡ nào, người dẫn cô ra ngoài giải sầu là Lục Ngạn chứ không phải là Mặc Dịch Minh, nhưng người mà cô luôn nhớ nhung lại không phải người trước mắt.
Lục Ngạn biết rằng cô rất thích Mặc Dịch Minh, rất thích rất thích, trong mắt cô không có sự tồn tại của anh ta.
Có lẽ trước đây Lục Ngạn vẫn còn hy vọng rằng có lẽ trong lòng Khúc Nhiễm vẫn có mình, dù sao lúc nào cô gặp anh ta cũng vui vẻ. Nhưng bây giờ Lục Ngạn đã hiểu ra, cô đã trao trái tim mình cho Mặc Dịch Minh mất rồi.
Lục Ngạn ghen tỵ với Mặc Dịch Minh, ghen tỵ tuy rằng anh đến sau nhưng vẫn có được tình cảm của Khúc Nhiễm.
“Lục Ngạn, anh biết không? Vậy mà tôi lại có ngày nhớ nhung một người, nhớ đến phát điên luôn. Cũng muốn giữ lấy người đó, muốn ở bên người đó, cho dù không có cuộc sống hiện tại này, tôi cũng muốn ở bên người đó.” Khúc Nhiễm thì thào, vươn tay, nhìn thấy đầu ngón tay nhưng lại chảy nước mắt.
Dường như đầu ngón tay vẫn còn vương lại độ ấm của người đó, khiến người ta phải nhớ nhung, quyến luyến.
Đương nhiên là Lục Ngạn hiểu được cảm giác này, cũng bởi vì hiểu được nên anh ta mới thành toàn cho hai người. Bởi vì Lục Ngạn muốn thấy cô vui vẻ còn hơn có được cô. Nếu không có Mặc Dịch Minh thì niềm vui của cô cũng mất.
“Bây giờ đừng quan tâm đến Cố Vi Vi nữa, nếu như Mặc Dịch Minh đã không muốn làm thông gia với nhà họ Cố, cũng không thừa nhận cái hôn ước kia, như vậy cái hôn ước đó sẽ không thể ràng buộc hai người, vì sao em không thử đi nói rõ với anh ta, nói tình yêu của em không phải thứ mà người khác có thể làm chủ đi?”
Lục Ngạn cúi đầu, che giấu cảm xúc, nở nụ cười nhìn Khúc Nhiễm.
“Em thích anh ta, anh ta thích em. Chuyện tình cảm này không hủy hoại cuộc sống của người khác, cũng không cần phải e ngại người khác, vậy thì tại sao lại không ngồi lại nói chuyện, hiểu được nỗi lòng của nhau chứ.”
“Như vậy thật sự có thể không?” Khúc Nhiễm giương mắt lên nhìn Lục Ngạn, trong ánh mắt vô cùng chờ mong.
Nhìn thấy đôi mắt của cô, Lục Ngạn đã hiểu ra. Chỉ sợ là đời này anh ta không có duyên với Khúc Nhiễm rồi, vậy thì cứ lùi bước về sau, nhìn cô vui vẻ, còn có gì hối tiếc nữa chứ?
Sau này vẫn sẽ là bạn bè, im lặng nhìn thấy cô hạnh phúc là được rồi.
“Tin tôi đi, Mặc Dịch Minh thích em, hai người chỉ cần nói rõ hết mọi chuyện thì nhất định sẽ tốt lên thôi.” Lục Ngạn cười, mất mát ngập sâu trong đáy lòng.
“Được, tôi tin anh.” Khúc Nhiễm nhìn vào ánh mắt của Lục Ngạn, tâm trạng vui hẳn lên.
Tâm trạng vui vẻ, nút thắt ở đáy lòng cũng được mở ra, con đường tiếp theo, Khúc Nhiễm vẫn không yên lòng.
Lục Ngạn lặng lẽ nhìn cô gái kia, thấy hai mắt của cô lại có ánh sáng. Chắc là vừa nghĩ đến ai đó nên mới vui vẻ như vậy.
Anh ta hơi mất mát nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi đưa em về, em nên đi tìm anh ta nói chuyện cho tốt đi.”
Tâm tư của Khúc Nhiễm đang ở trên người Mặc Dịch Minh, nào có chú ý đến nỗi buồn bã chợt lóe lên trong mắt Lục Ngạn chứ?
Cô gật đầu, từ từ đi theo phía sau Lục Ngạn.
Có người thấy được tất cả mọi chuyện, tuy rằng không biết hai người đang nói cái gì nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Lục Ngạn và dáng vẻ không yên lòng của Khúc Nhiễm cũng có thể hiểu ra.
Người đứng trong góc yên lặng nhìn hai người, đè thấp vành mũ rồi lại vội vàng rời đi.
“Cô nói cái gì?” Cố Vi Vi ngồi trong văn phòng dành cho tổng giám đốc của công ty nhà mình, bưng một tách trà nghe cấp dưới báo cáo.
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên bàn tay cầm tách trà run lên, vài giọt nước trà không cẩn thân rơi ra dính vào váy của cô ta.
Thấy cái váy quý báu của mình bị dơ, Cố Vi Vi không nhíu mày mà chỉ một mức tự hỏi một chuyện trong lòng.
Tại sao cậu hai của nhà họ Lục lại coi trọng Khúc Nhiễm như vậy? Hơn nữa quan hệ của hai người lại còn rất tốt.
“Cô đi xuống trước đi.” Cố Vi Vi hơi nâng tay, không kiên nhẫn đặt tách trà sang một bên.
“Có người đúng là không biết tốt xấu, rõ ràng biết rằng mình không chiếm được Dịch Minh mà cứ phải trèo lên. Không chỉ hủy đi chính bản thân mình còn liên lụy đến người khác.”
Cố Vi Vi đứng dậy đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, thay một bộ váy dài, không chút lưu tình vứt bộ cũ ở cửa.
Tuy rằng cô ta không thể uy hiếp được Mặc Dịch Minh nhưng mà có lẽ cô ta có thể xuống tay từ chỗ Lục ngạn nhỉ?
Cố Vi Vi thay một bộ trang phục chuyên ngành, tóc búi ra sau đầu, khác với dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp ngày thường, giờ phút này cô ta trông rất đẳng cấp, như vậy có thể đánh nát sự che giấu của Lục Ngạn.
Sau khi Khúc Nhiễm rời đi, Lục Ngạn ngồi một mình trên ghế dài trong một công viên vắng vẻ, ngồi cả một buổi chiều, đến khi ánh chiều tà ửng đỏ chiếu lên mặt anh ta.
Một cái bóng chắn trước mặt anh ta, che mất ánh đỏ kia. Bên tai truyền đến một giọng nói.
“Cậu hai Lục, chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Ngạn cau mày, khó chịu khi có người phá nát không gian yên tĩnh của anh ta. Anh ta mở mắt đã thấy người trước mắt, đây chẳng phải là cô cả nhà họ Cố mới nổi gần đây sao?
Nhà họ Lục và nhà họ Cố có gì để nói sao?
“Có chuyện gì?” Lục Ngạn ngồi thẳng người, hơi nhích về phía bên cạnh.
Cố Vi Vi lại tưởng rằng Lục Ngạn chừa chỗ cho mình bèn không khách khí mà ngồi xuống.
Thấy hành động của cô ta, Lục Ngạn nhíu mày, người này làm gì có vẻ như là một cô chủ lá ngọc cành vàng đâu chứ? Giống đại ca đến tuyển đàn em hơn.
Lục Ngạn cảm thấy người này đến đây cũng không có ý tốt, bởi vì vừa nhìn thấy cô ta sẽ nhớ đến chuyện hôn ước giữa cô ta và Mặc Dịch Minh.
“Chẳng biết tình cảm của cậu hai nhà họ Lục đây với cô Khúc đến mức nào nhỉ, đơn giản là đánh giá cao hay là có ý muốn chiếm làm của riêng?”
Câu hỏi của Cố Vi Vi rất trực tiếp, giống như coi Lục Ngạn là một tên tù nhân, cho dù cô ta có hỏi cái gì anh ta cũng phải trả lời rõ ràng rành mạch.
“Cô Cố đến đây vì chuyện của cô Khúc hay sao? Vậy thì xin lỗi, tôi không quy định được cuộc sống của Khúc Nhiễm, cô ấy sống thế nào là tùy ở cô ấy.” Lục Ngạn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Cố Vi Vi tràn ngập chán ghét.
Không ngờ lại thành ra như vậy, Cố Vi Vi cau mày, chẳng lẽ cô ta đoán nhầm rồi ư? Lục Ngạn không thích Khúc Nhiễm sao?
“Có lẽ cậu hai Lục không biết tình yêu có thể từ từ bồi đắp sao? Nếu anh đã thích Khúc Nhiễm thì sao lại không đi theo đuổi cô ta? Hoặc là hợp tác với tôi, tôi có thể giúp anh.”
Cố Vi Vi không quanh co lòng vòng, cô ta nghĩ nói chuyện với đàn ông là phải thẳng thắn, hơn nữa cũng có thể giảm bớt rắc rối.
“Ồ? Cô Cố muốn hợp tác với tôi? Xin hỏi giữa chúng ta có khả năng hợp tác gì?” Lục Ngạn cười một cách trào phúng, tâm tư của người phụ nữ này thật ngoan độc, cũng không có nghĩa là anh ta sẽ ngu ngơ tin lời của cô ta.
Nhiều nhất cũng chỉ là một nhà không to không nhỏ mà thôi, dựa vào đâu là dùng cái thái độ trịch thượng đó nói chuyện với anh ta?
“Tôi biết cậu hai Lục rất thích cô Khúc, đồng thời tôi cũng cho rằng anh hợp với Khúc Nhiễm hơn là Mặc Dịch Minh.” Cố Vi Vi cười, trong lòng đã nhận định được tình cảm của Lục Ngạn với Khúc Nhiễm.
Khi nhắc đến Khúc Nhiễm thì đáy mắt và biểu cảm của người đàn ông này đều thay đổi, có quỷ mới tin Lục Ngạn không có tình cảm gì với cô.