Đúng là Lục Ngạn không ăn kẹo, vì thế nên từ nhỏ anh ta đã đưa hết toàn bộ số kẹo của mình cho Tô Tuyết.
Anh ta biết Tô Tuyết thích ăn kẹo.
Khúc Nhiễm thọc tay vào bao mà mò, quả nhiên bóc được một nắm kẹo, loại nào cũng có.
“Anh đó, không ăn kẹo nhưng vừa thấy kẹo thì phải thu thập cho bằng được, y như lúc còn nhỏ vậy, kẹo nào cũng có.” Khúc Nhiễm cười, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên nhờ một bịch kẹo.
Lục Ngạn cười nhưng không trả lời.
Khúc Nhiễm vẫn luôn cho rằng anh ta thích thu thập kẹo, nhưng lại không biết là anh ta không thích ăn kẹo, bởi vì cô thích nên anh ta mới thu thập đủ loại kẹo, đến khi kẹo đầy cả bao thì mới rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh Khúc Nhiễm.
“Mau giúp tôi giải quyết đống kẹo này đi! Đúng là quá nhiều rồi! Có cảm giác như tôi sắp bị ngọt chết mất!”
“Đáng lắm! Đã không thích ăn kẹo thì thôi còn một hai phải đi thu thập kẹo. Sở thích của anh đúng là kỳ quái!”
Mỗi khi Tô Tuyết nhét hết kẹo vào trong túi xách của mình, Lục Ngạn đều cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao thì lần nào cô bé này đều nhận lấy tâm ý của anh ta.
Nhìn dáng vẻ ăn kẹo của cô anh ta có cảm giác là kẹo rất ngon, nhưng mỗi khi cho vào miệng đều ngọt đến líu cả lưỡi.
Nhưng cô thích là được, thế thì cô sẽ không vì những chuyện phiền não mà không vui.
Cho tới đi bây giờ, cô bé đã thay đổi thân phận vẫn nghĩ rằng thu thập kẹo là đam mê của anh ta.
Lên xe, bóc kẹo ra bỏ vào miệng, chờ đợi cuộc hành trình dài dằng dặc.
Trong cuộc hành trình này, Khúc Nhiễm không hỏi chúng ta đang đi đâu. Tựa như không hề có hứng thú gì với chuyến đi mà chỉ híp mắt mặt, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tựa như đi đâu cũng được cả, ngay cả khi chiếc xe này chỉ chạy băng băng về phía trước cũng được.
“Còn nhớ con phố mà chúng ta thường tới lúc còn nhỏ không?”
“Ừm.” Khúc Nhiễm giương mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh về con phố nọ.
Hình ảnh của con phố đó chẳng ra gì, có hơi cũ kỹ, có rất nhiều con ngõ nhỏ giao nhau, hơi hỗn loạn nhưng lại đem cho người ta cảm giác cổ kính, khiến cho người ta cảm thấy bình yên đến lạ thường.
“Sau này anh có còn đi tới đó không?”
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, toàn bộ thành thị đều phát triển, chắc hẳn con hẻm nhỏ trước kia đã bị sửa sang lại rồi.
“Em đoán xem.” Lục Ngạn nở nụ cười thần bí, cho dù Khúc Nhiễm có hỏi như thế nào thì anh ta cũng không hé răng.
Khúc Nhiễm đã dần quên đi sự không thoải mái lúc nãy, trong lòng vẫn luôn nghĩ xem con phố trước kia đã thay đổi ra sao.
“Tôi nhớ khi đó thật ngốc, thấy một cái hộp bưu thiếp thiệt là đẹp thì muốn mua bằng bất cứ giá nào. Nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi, chẳng biết đã biến đi đâu mất rồi.”
Khúc Nhiễm cười: “Mua về mới phát hiện nó không khiến người ta thích đến nhường ấy. Có lẽ giống như là anh cho rằng người nọ rất hiểu mình nhưng trên thực tế thì lại chẳng hiểu cái gì cả.”
Nghe Khúc Nhiễm nói vậy, Lục Ngạn gật đầu. Dù sao thì cũng phải có người lạc đường trong sương mù, không phải ai cũng có thể nhìn rõ đường đi.
“Vậy là chúng ta sẽ đi tới con phố đó phải không?” Khúc Nhiễm thấy vừa nãy nói tới con phố, bèn hỏi.
“Thông minh, thấy tâm trạng của em không tốt lắm nên muốn tìm chỗ cho em đi bộ. Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng muốn cho em thấy con phố kia đã thay đổi ra sao.”
“Được.” Khúc Nhiễm thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhắm mắt lại, hương vị ngọt ngào tràn ngập nơi đầu lưỡi khiến cho trái tim cũng ấm áp hẳn lên.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở một chỗ sôi nổi. Bởi vì là ban ngày ban mặt nên sẽ không có nhiều người, cũng không có ánh đèn nê ông nên khiến cho không gian thêm yên tĩnh.
Nhìn đường phố không chút quen thuộc trước mắt, Khúc Nhiễm nhíu mày, bỗng nhiên không biết phải làm sao.
“Tới rồi à?” Khúc Nhiễm không dám khẳng định mà hỏi.
“Tới rồi, xuống xe thôi. Tôi đưa em đi dạo, nơi này thay đổi nhiều lắm.”
Hai người vai kề vai đi trên đường, đây là con đường dành cho người đi bộ nên không có chiếc xe nào chạy băng băng ở đây, nhưng tuỳ lúc sẽ có xe đạp cỡ nhỏ xuất hiện.
Lúc đạp chân mình lên những khối gạch, đặt bản thân mình vào trong không gian rộng lớn, Khúc Nhiễm mới thấy mình sao mà nhỏ bé quá.
Những vách tường xếp chung với giàn giáo bằng gỗ, cảm giác cổ xưa đập vào mắt khiến lòng Khúc Nhiễm chấn động.
Trước kia nơi này cũng chỉ là một mảnh đất cát mà thôi, trống trải khiến người ta thấy khô khan.
Mà giờ phút này nó lại được sửa sang lại khiến lòng người thấy mát mẻ và an bình. Qua cuộc cải tạo sát nhập nên xuất hiện những cửa hàng chen chúc nhau, mang đến cho ta cảm giác sôi động, phồn hoa.
Không thể tin mà đi vài bước, lúc thăm dò vào ngõ nhỏ. Những con ngõ bảy ngõ tám luôn luôn treo đầy những tờ áp phích phim và truyện tranh đó không xuất hiện như trong ký ức mà thay vào đó là mùi hương thoang thoảng của tiệm ăn vặt.
Ngõ nhỏ biến mất, sạch sẽ và đầy hương thơm nhưng trong lòng của Khúc Nhiễm lại hiện lên cảm giác mất mác lạ thường.
“Đừng buồn nữa, để tôi mời em ăn cái gì đó nhé. Ở ngõ này toàn mùi đồ ăn.” Lục Ngạn vươn tay xoa nhẹ lên đầu Khúc Nhiễm, dịu dàng nói.
Dường như đứng ở đây, hai người lại có cảm giác trở về thời thơ ấu. Tuy cũng là một nơi đó nhưng hoàn cảnh đã khác.
Bụng đã hơi đói, có cảm giác như cái gì cũng muốn ăn.
“Hàng xiên kia thơm mùi quá!”
Thấy có vài người đứng quanh một cái sạp, Khúc Nhiễm đưa mũi vào hít, quanh mũi toàn là mùi của xiên nướng khiến con trùng đói bụng trong bụng thức tỉnh.
“Muốn ăn không?” Lục Ngạn nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Khúc Nhiễm, dường như cười lên thành tiếng.
“Không không. Lúc này là giờ ăn món chính!” Đầu của Khúc Nhiễm lắc qua lắc lại như cái trống bỏi rồi nuốt nước miếng, túm lấy tay áo của Lục Ngạn kéo anh đi về phía trước.
Lâu lâu có xe đạp lướt qua, Lục Ngạn thấy Khúc Nhiễm cứ đi ra giữa đường bèn cau mày kéo cô về bên cạnh, nghiêm khắc khống chế hướng đi của cô.
Khúc Nhiễm liếc mắt nhìn nhưng không nói gì, chỉ tung tăng đi về phía trước.
Sau tiệm xiên nướng là tiệm trà sữa, còn có hạt dẻ chiên giòn và các món khác, đúng là vừa nhịn hết cái này thì cái sau lại tới mà!
Nuốt nước miếng một cái, bước chân của Khúc Nhiễm cũng nhanh hơn.
Lục Ngạn bị kéo đi mà nghẹn cười, thấy vẻ mặt rối rắm của Khúc Nhiễm thì suýt ngửa đầu cười to.
Khúc Nhiễm để ý đến ánh mắt của người đàn ông, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta mà nói: “Cười cái gì mà cười? Nín lại cho tôi!”
Giọng điệu hung dữ của nai con không khiến Lục Ngạn sợ hãi ma chỉ khiến lòng anh ta mềm như nước.
Anh ta hiểu ra rằng cái người hai mươi tuổi trước mặt này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Em thật sự không muốn ăn sao? Thịt heo giòn này rất thơm, đậu hũ thối bên kia cũng rất thơm!”
“Câm miệng!” Khúc Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, ngón tay gõ điện thoại như là đang tìm kiếm gì đó, vẻ mặt cau mày rối rắm.
“Cô đang nhìn cái gì thế?”
Hai người đứng ở trên đường một lúc thì bên tai truyền đến tiếng hét của chủ tiệm, bên tai còn lại thì nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của người đi đường.
Trong bụng ngân nga câu hát.