Khúc Nhiễm thấy vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn che giấu biểu cảm của mình rất tốt.
Nhà hàng mà Mặc Dịch Minh chọn có các hạng mục vui chơi, không những được xem các loại động vật thủy sinh nhỏ mà còn có thể xem phim.
Sau khi Mặc Dịch Minh ngồi xuống không lâu, những người bên cạnh lần lượt đứng dậy đi chơi, đến cuối cùng hầu như chỉ còn lại ba người ngồi tại chỗ.
Khúc Nhiễm tựa lưng vào ghế, cẩn thận liếc nhìn Mặc Dịch Minh, trong lòng có mấy lời muốn nói, nhưng ánh mắt của Mặc Dịch Minh dường như không đặt ở trên ngồi cô, mà lại cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với Cố Vi Vi.
Có lẽ là cảm thấy hơi lúng túng, Khúc Nhiễm mím môi đứng dậy, đi tới mô hình phòng làm việc nhỏ cách đó không xa lấy một quyển sách.
Vừa đọc sách vừa chú ý tới tình hình bên kia.
Cố Vi Vi đã nhìn thấy Khúc Nhiễm rời khỏi đó từ sớm, hơn nữa còn cách đó không xa.
Cô ta xấu xa duỗi chân ra, càng ngày càng tới gần Mặc Dịch Minh, ở góc độ của Khúc Nhiễm, chân hai người kề sát vào nhau vô cùng chặt, động tác mờ ám, bầu không khí hài hòa.
“Hiểu chưa?”
Mặc Dịch Minh cảm thấy Cố Vi Vi không để tâm nghe mình nói chuyện, đột nhiên có chút im lặng. Không biết Khúc Nhiễm đã đi đâu, anh muốn tìm cô nhưng người phụ nữ này cứ nhất quyết phải nói cho anh biết tình hình của công ty bây giờ.
“A! Em vẫn còn chút không hiểu, hay là… anh nói lại lần nữa được không?” Cố Vi Vi ấm ức phồng má, đưa tay ra kéo nhẹ tay áo Mặc Dịch Minh: “Thật sự xin lỗi, em không phải cố ý đâu, nói thêm lần nữa được không?"
Mặc Dịch Minh cũng không phải người vô tình như vậy, chưa kể hai nhà đã quen biết nhau lâu như vậy, anh mới hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Một lần cuối cùng, cô mà vẫn không hiểu thì tôi cũng mặc kệ cô đấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ dường như không nhịn được của Mặc Dịch Minh, Cố Vi Vi gật gật đầu, xem ra muốn khiến cho Khúc Nhiễm nổi giận thì còn phải từ từ, nếu không con cừu non trước mặt sẽ chạy đi mất.
Khúc Nhiễm ở xa xa cũng nhìn thấy động tác mờ ám của Cố Vi Vi, dường như cố ý khoe khoang để cho cô nhìn, quan trọng nhất là Mặc Dịch Minh cũng không ngăn cản hành động của cô ta!
Nhìn thấy mấy móng tay sơn màu đỏ trên ngón tay của cô ta đang vuốt ve sau lưng Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm giận tới mức muốn nổ tung!
“Chỉ như thế, hiểu chưa?” Mặc Dịch Minh vốn đã có ý định rời đi, vẻ mặt cũng không có kiên nhẫn.
“Được, được rồi, hiểu rồi! Nhà hàng ở đây không tệ, anh thường đến đây sao? Em còn chưa tới đây bao giờ, hay anh dẫn em đi dạo một chút nhé?” Cố Vi Vi ngẩng đầu, nhìn Mặc Dịch Minh đứng lên nói.
Khúc Nhiễm cố ý trốn đi, bởi vì có hơi sợ phải đối diện với tầm mắt của Cố Vi Vi.
Cũng vì thế mà Mặc Dịch Minh mới có thể không tìm thấy Khúc Nhiễm.
“Anh đang tìm trợ lý của mình sao? Đi cùng nhau đi, cũng đúng lúc em cũng đang cần tìm người vừa đi dạo với tôi một chút? Thuận đường mà.” Cố Vi Vi đứng lên, cười nhẹ, tỏ ra vừa lễ phép vừa thân thiết.
“Được rồi.” Mặc Dịch Minh quay lưng về phía Cố Vi Vi, ánh mắt nhìn xung quanh.
“Cái này thú vị thật đấy!” Cố Vi Vi thì thào, chỉ vào một chiếc hộp nhạc có con ngựa xoay tròn, mở to hai mắt: “Cái này thật là đáng yêu, nếu tặng nó cho con gái thì hẳn là người đó sẽ rất vui vẻ đấy!”
Mặc Dịch Minh thấy thế thì ngừng lại, tìm người phục vụ đứng cách đó không xa nói muốn mua hộp nhạc này.
Trong mắt anh, Khúc Nhiễm nhất định sẽ thích đồ vật dễ thương này nọ.
“Em sẽ cầm giúp anh, anh đàn ông vụng về, nếu anh lỡ tay làm vỡ nó thì làm sao bây giờ?”
Mặc Dịch Minh suy nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý nên gật đầu, tự mình đi về phía trước.
Bởi vì chiếc hộp nhạc dễ thương này mà biểu cảm của Mặc Dịch Minh dịu đi, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.
Im lặng nhìn tất cả những thứ này, trong lòng Khúc Nhiễm cảm thấy có chút khó chịu.
Ở trong mắt cô chính là…
Cố Vi Vi nhìn thấy một chiếc hộp nhạc đẹp, trông cô ta có vẻ rất thích nó, Mặc Dịch Minh nghe thấy cô ta nói vậy thì dừng lại mua hộp nhạc rồi đưa cho Cố Vi Vi.
Cô đâu biết rằng đây là mưu kế của Cố Vi Vi chứ? Mặc Dịch Minh cũng không nghĩ quá nhiều, huống chi Khúc Nhiễm ở cách đó không xa đang nhìn từng động tác của anh và Cố Vi Vi.
Khúc Nhiễm rất muốn bước tới dùng sức đẩy Cố Vi Vi một cái, rồi cướp chiếc hộp nhạc ra khỏi tay cô ta, nhưng cô ta là đối tác của Mặc thị, hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết với Mặc Dịch Minh.
Nếu mình làm như vậy, liệu Mặc Dịch Minh trách tội mình hay không?
Khúc Nhiễm càng suy nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, cô chỉ muốn bước lên giữ chặt lấy Mặc Dịch Minh, yêu cầu anh nói cho rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Cố Vi Vi.
“Mặc Dịch Minh, anh có thể nói một chút về trợ lý Khúc được không? Em thấy cô gái này khá thú vị, em rất thích cô ấy.” Cố Vi Vi dối lòng, cô ta có thể cảm nhận được Khúc Nhiễm có ý với Mặc Dịch Minh, quan trọng là Mặc Dịch Minh dường như rất cũng rất quan tâm đến cô.
Cô ta không thể cho phép những người phụ nữ khác tiếp cận Mặc Dịch Minh được! Chỉ có cô ta mới xứng với Mặc Dịch Minh!
“Cô ấy…” Nói đến Khúc Nhiễm, khóe miệng Mặc Dịch Minh khẽ nhếch lên: “Thích đồ ngọt, thích trà sữa, có hơi lười biếng, nhưng lại rất đáng yêu, rất có sức sống. Làm việc cũng rất nghiêm túc, tuy còn trẻ nhưng cô ấy làm việc rất chuyên nghiệp và chịu khó. Tôi phải nói là bây giờ không có cô gái nào có thể so được với cô ấy!"
Mặc Dịch Minh đánh giá Khúc Nhiễm rất cao, hơn nữa khi nói về cô, khóe miệng không kìm được mà giương cao.
“Thật vậy sao?” Cố Vi Vi miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng càng ngày càng tức giận, Mặc Dịch Minh còn hiểu trợ lý Khúc nhiều như thế!
Cố Vi Vi không nói nữa, sợ lại nghe thấy chuyện gì làm cho bản thân không vui từ miệng anh.
Hai người một trước một sau đi, nhìn có vẻ rất hòa hợp.
Khúc Nhiễm rối rắm, cô muốn tiến lên tìm Mặc Dịch Minh, nhưng Cố Vi Vi cứ bám theo không rời.
Trong lòng cô càng ngày càng buồn bực, bàn tay nắm chặt là cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô đang tồi tệ như thế nào.
Nhưng cô càng tức giận bao nhiêu thì Cố Vi Vi lại càng vui vẻ bấy nhiêu.
Mặc Dịch Minh cuối cùng ý thức được mình không tìm được Khúc Nhiễm, liền muốn lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Nhiễm.
Cố Vi Vi vốn định đuổi theo, nhưng chuông báo điện thoại đột ngột vang tên, vì vậy cô ta dừng lại một chút, lấy điện thoại ra kiểm tra.
Tin tức về Khúc Nhiễm đã được gửi đến hộp thư của cô ta, Cố Vi Vi mở ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như vô cùng buồn cười, nhưng lại kiềm chế cảm xúc để không cười thành tiếng.
“Ôi! Chẳng qua là một con nhỏ nhà quê, vậy mà muốn giành đàn ông với mình sao? Thật là nực cười!” Cố Vi Vi che miệng, đây có thể là chuyện cười hài hước nhất mà cô ta từng thấy trong đời!
Mặc Dịch Minh muốn tránh đi để gọi điện thoại, thế nhưng Khúc Nhiễm lại trốn trong góc, mặc dù điện thoại rung liên hồi nhưng bản thân lại không có tâm trạng để ý tới, trong lòng thật sự khó chịu
Cố Vi Vi sửa sang lại cảm xúc, ngẩng đầu đi theo tiếng chuông. Lúc này, cô ta không muốn đi theo Mặc Dịch Minh, cô ta còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Mà Mặc Dịch Minh ở một bên vừa gọi một tiếng liền cúp máy, dựa vào tường có chút đăm chiêu.
“Hello! Trợ lý Khúc, cô làm gì ở đây thế?” Cố Vi Vi mỉm cười nhìn Khúc Nhiễm đang trốn trong góc.