Dưới ánh đèn yếu ớt, mặc dù Khúc Nhiễm không thể nghe thấy anh đang nói gì, nhưng có thể thấy được sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
“Được rồi, đến lúc đó cô tự mình đến đây, chỉ cần cô không làm chuyện gì là được.” Mặc Dịch Minh mang ý hơi đe dọa nói.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Dịch Minh ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp đôi mắt mang theo vẻ nghi ngờ kia.
Khúc Nhiễm nâng má nằm trên bệ cửa sổ, vẻ mặt vô cùng thông minh.
Tâm trạng Mặc Dịch Minh đột nhiên trở nên tốt hơn, nhanh chân đi tới.
“Khúc Tiểu Nhiễm.” Mặc Dịch Minh còn chưa kịp lấy hơi, liền dứt khoát nhào tới, ôm Khúc Nhiễm vào lòng, cằm để trên đầu Khúc Nhiễm, khẽ mỉm cười.
“Anh đang làm gì vậy?” Khúc Nhiễm tủi thân rụt cổ lại, có chút bực bội tựa vào ngực Mặc Dịch Minh.
“Ngoan nào, để anh ôm em một lát.”
“A!”
Mặc Dịch Minh ôm Khúc Nhiễm hồi lâu mới lưu luyến không rời buông ra, nói chúc ngủ ngon rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Lúc này anh rất mong chờ Khúc Nhiễm sẽ gọi anh lại, nói: “Mặc Dịch Minh, ở lại đây ngủ cùng nhau đi!”
Nhưng trên thực tế, Khúc Nhiễm chỉ đưa mắt nhìn anh rời đi, thậm chí còn muốn vẫy tay chúc anh lên đường suôn sẻ.
Mấy ngày gần đây, Mặc Dịch Minh thực sự bề bộn công việc, vừa bận tổ chức lễ mừng công ty, vừa phải giải quyết việc hợp tác với một số công ty.
Thế nhưng may là trong công ty vẫn còn một người đang quản lý, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mặc Dịch Minh nhìn về phía Khúc Nhiễm tràn đầy dịu dàng.
Tiệc ăn mừng của công ty được lên kế hoạch vào ngày mai, vừa khéo là thứ bảy. Theo Khúc Nhiễm nói, thứ bảy là ngày may mắn của cô.
Nhưng về phần tại sao lại là ngày may mắn, Khúc Nhiễm lại trả lời như thế này.
“Thứ sáu tan làm, em có thể ngủ một giấc dài đến tận thứ bảy. Nghĩ một chút thì chủ nhật vẫn còn là ngày nghỉ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.”
“Vậy tại sao chủ nhật không phải là ngày may mắn của em?” Mặc Dịch Minh nghi ngờ hỏi.
Khúc Nhiễm nhìn Mặc Dịch Minh một cái: “Anh ngốc thật đấy, khi tỉnh dậy vào chủ nhật thì đã là buổi trưa, lại nghĩ tới việc hôm sau thứ hai phải đi làm, thế tâm trạng anh có tốt được không?"
Mặc Dịch Minh suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, trước khi Khúc Nhiễm đến, bản thân anh hoàn toàn không biết nghỉ ngơi là gì. Chỉ là lúc làm việc có một khoản nghỉ thì có thể hít thở một chút, tâm trạng cũng vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, vì phải quan tâm đến tâm trạng của bạn gái, Mặc Dịch Minh vẫn phối hợp gật đầu.
“Ha ha, làm việc xong nghỉ ngơi thật là vui đúng không? Đúng rồi, trước kia vào cuối tuần, anh thư giãn như thế nào vậy?" Khúc Nhiễm nhếch môi cười cười, nghiêng người cúi về phía trước, chớp chớp mắt hỏi.
“Ra ngoài bàn chuyện công việc.” Mặc Dịch Minh nhìn vào hai mắt Khúc Nhiễm, vẻ mặt thành thật trả lời.
Khúc Nhiễm đột nhiên có cảm giác bị đánh trúng, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm, hóa ra mình nói một tràn nãy giờ chỉ có mình mình thấy có ý nghĩa thôi!
Thế nhưng nghĩ lại một chút, mình chỉ là một nhân viên nhỏ, mà Mặc Dịch Minh là người quản lý công ty.
Trong tích tắc, hình tượng của Mặc Dịch Minh trở nên cao lớn, nhưng đằng sau bóng người cao lớn đó chính là bận rộn và trách nhiệm nặng nề.
Thế nhưng cũng may, sắp xếp địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng đã nhanh chóng được giải quyết, Mặc Dịch Minh chuẩn bị việc này.
Kéo toàn bộ người đến bờ biển lần trước, nhưng địa điểm tiệc rượu là ở bên kia, không phải nơi hai người ở. Sau khi tàn tiệc, hai người còn có thể ở lại đó vui chơi.
Buổi sáng ngày khởi hành, bởi vì là bao xe buýt, thế nên một số nhân viên trẻ có điều kiện gia đình không tệ cũng thấy có chút không được vui vẻ.
“Tổng giám đốc Mặc giàu có như vậy, vậy mà lại dùng xe buýt chở chúng ta đi chơi sao? Có phải hẹp hòi quá rồi không?”
Bọn họ không dám bàn tán trước mặt Mặc Dịch Minh, chỉ dám lầm bầm thắt dây an toàn, dáng vẻ ghét bỏ.
“Chiếc xe này trông không giống xe mớ, có lẽ là đồ dùng rồi hoặc xe thuê đúng không?” Cô gái đi giày cao gót ghét bỏ nhìn bốn phía.
“Này, cô đừng nói, đây thật sự là một chiếc xe cổ đó!”
Khúc Nhiễm không nghe nổi nữa, nếu như không phải Mặc Dịch Minh nói đừng cãi nhau với bọn họ, thì có khi bây giờ mấy người kia đã quỳ xuống cầu xin thương tha thứ rồi!
Sau một hồi ồn ào qua đi, cuối cùng những người đó cũng im lặng.
Khúc Nhiễm từ từ nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ gần cửa nhất, chờ Mặc Dịch Minh lên xe.
Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã của Mặc Dịch Minh, đập vào mắt là mái tóc đen, mềm mại, bị gió thổi có chút rối.
“Đợi lâu rồi.”
Khóe miệng Mặc Dịch Minh mỉm cười, đôi môi vừa được thấm nước đã đỏ ửng lên, trông mềm mềm, giống như là phủ lên một loại son dưỡng vị dâu tây vậy.
Mặc Dịch Minh bước lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của Khúc Nhiễm, tự giác ngồi bên cạnh Khúc Nhiễm.
“Đẹp không? Về nhà cho em xem nhé." Mặc Dịch Minh ghé vào tai Khúc Nhiễm, Khúc Nhiễm nghe được tiếng cười khẽ của anh.
“Khụ khụ, không cần!” Khúc Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Đừng ngại mà, hai chúng ta là ai với ai chứ.”
Dáng vẻ hai người họ thì thầm với nhau bị những người khác ở bên ngoài nhìn thấy. Có người hâm mộ giống như ăn chanh vậy, có người ghen tị, ác ý nguyền rủa Khúc Nhiễm.
Dù cho bọn họ có nghĩ Khúc Nhiễm như thế nào đi chăng nữa, thì đến tiệc ăn mừng, không biết bọn họ còn có thể duy trì tâm lý này hay không.
Chiếc xe chạy rất chậm, cũng không mấy thoải mái, đây là yêu cầu của Khúc Nhiễm.
Bởi vì đây là đường tới vùng ngoại ô, cho nên trên suốt đoạn đường này hiếm khi bị khai thác.
Những cảnh sắc kia chịu khá ít sự tàn phá, thế nên trông cũng còn tạm được, nhìn thấy vui tai vui mắt.
Khúc Nhiễm muốn có thể nhìn thấy nhiều cảnh sắc một chút dọc theo con đường này, có thể coi như đây là cách để đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào máy tính được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng là để cho những người say xe đắm mình trong cảnh đẹp, tâm trạng không đặt ở việc say xe nữa.
Thế nhưng bọn họ có đắm chìm vào cảnh đẹp này hay không Khúc Nhiễm không biết, nhưng Mặc Dịch Minh thì trông rất hưng phấn, cứ thì thầm to nhỏ với Khúc Nhiễm suốt đường đi.
Có người cố tình tìm một góc để chụp ảnh hai người, nhìn qua thì như là hai người dựa vào nhau gần gũi, hình ảnh mập mờ, nếu đưa lên mạng chắc hẳn sẽ bùng nổ!
Hai người cũng không biết có người cố ý chụp ảnh hai người, thế nhưng mối quan hệ của hai người cũng không phức tạp, không phải là người tình gì, chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái vô cùng đơn thuần.
Có lẽ là bị tiền bạc che mắt, cho nên luôn luôn cảm thấy nhân viên bình thường ở bên cạnh cấp trên chính là vì tiền, chính là người thứ ba.
Sắc trời tối dần, một xe người cuối cùng cũng tới được bãi biển.
Tuy nhiên, gió biển quá lạnh, mọi người cũng không có ý định đi tắm biển, một đám nhanh chóng lấy quần áo quấn quanh người, bước nhanh vào nhà hàng.
Mặc Dịch Minh và Khúc Nhiễm là người cuối cùng vào nhà hàng, kéo dài khoảng cách với những người khác.
Ngay khi Khúc Nhiễm muốn kéo Mặc Dịch Minh ngồi xuống ăn cơm, tiếng chuông điện thoại từ trong túi Mặc Dịch Minh vang lên.
Một tiếng rồi lại một tiếng, sau đó là không ngừng nghỉ.
Khúc Nhiễm đột nhiên ý thức được có thể là người hôm trước gọi tới.
Quả nhiên, khi Mặc Dịch Minh nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình, cả khuôn mặt viết chữ khó chịu.
“Anh đi nghe điện thoại, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh.” Mặc Dịch Minh mái tóc xoăn của Khúc Nhiễm, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, ấm áp.