Rất nhanh Lâm Uyển đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, nhưng mà trong lòng không khỏi cảm thấy có lẽ bọn họ nên chuyển khỏi nhà cũ.
Bà ta đã nói chuyện này với Tô Chính Thiên, nhưng mà Tô Chính Thiên lại cảm thấy bà ta bị điên, sau khi cười nhạo xong thì lập tức rời đi.
Tô Chính Thiên nói thế này: “Tô Tuyết đã chết hay chưa, không phải em là người biết rõ nhất sao? Chắc không phải là bây giờ cảm thấy hối hận rồi cho nên tự lừa gạt mình là Tô Tuyết còn sống chứ?”
Nghe Tô Chính Thiên nói xong, Lâm Uyển gần như là chạy ra khỏi nhà, bà ta tức giận vì không thể nói rõ với Tô Chính Thiên được, cũng không muốn nói nữa.
Lâm Uyển cầu nguyện, mong chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi, có lẽ là do một người hầu không có mắt nào đó lấy nó ra từ cái phòng hẻo lánh kia ra để ở đó mà thôi.
Bà ta cho là chuyện như vậy sau này sẽ không còn xảy ra nữa, nhưng mà Khúc Nhiễm sẽ bỏ qua cho bà ta à?
Đời trước cô chịu khổ, không phải chỉ một ngày hai ngày là có thể giải quyết! Không làm cho nhà họ Tô biến mất, cô không cam tâm!
Ngay khi Lâm Uyển gần như đã quên đi chuyện này thì lại có một món quà được đóng gói đẹp mắt đặt ở vị trí kia, trên đó còn có một tờ giấy, nét chữ trên đó vô cùng đẹp đẽ ngay ngắn.
Lâm Uyển cố nén nỗi sợ hãi, cẩn thận đi tới.
Bà ta đứng ở chỗ cách đó một bước xa nhìn vào tờ giấy, bà ta có thể chắc chắn, nét chữ này bà chưa từng nhìn thấy. Bà ta cũng từng nghĩ rằng sẽ tìm người vứt món quà này đi, nhưng mà trên giấy lại viết là mở ra sẽ có niềm vui bất ngờ.
Vừa tò mò vừa sợ hãi, Lâm Uyển nuốt nước miếng, để tờ giấy sang một bên, ngồi xuống mở hộp quà ra.
Đập vào mắt là một quyển vở có trang bìa bằng da trâu màu nâu nhạt, rất dày, ước chừng dày khoảng nửa ngón tay, trên bìa khắc hai chữ “bất khuất”.
Mang theo sự tò mò mãnh liệt, Lâm Uyển lật nó ra, cẩn thận lật đọc.
Nhưng mà càng đọc, bà ta càng khiếp sợ, đến cuối cùng tất cả hóa thành một tiếng gào thét chói tai.
Khi quyển vở rớt xuống đất thì đột nhiên được mở ra, rơi ra một tấm hình.
Tấm hình đó là hình Khúc Nhiễm ở trại trẻ mồ côi, quyển vở ố vàng trên đất kia là quyển nhật ký của Tô Tuyết.
“Hôm nay là sinh nhật của mình, mình nghĩ có khi mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa, bởi vì sau khi Tô Duyệt Nhiên trưởng thành, bọn họ sẽ không cho phép hai Tô Duyệt Nhiên cùng tồn tại.”
Sau trang này thì tất cả đều trống không.
Lâm Uyển run rẩy ngồi xổm xuống, trước mắt đều là cảnh tượng Tô Tuyết trước khi chết.
Có biết bao nhiêu lời căm thù muốn nói mà không thể nói ra miệng, bà ta đột nhiên nghĩ đến chuyện tìm Tô Duyệt Nhiên cầu cứu.
“Nhiên Nhiên… mau cứu mẹ!” Lâm Uyển run rẩy, nước mắt chảy xuống, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.
“Mẹ? Mẹ thế nào rồi?” Tô Duyệt Nhiên căng thẳng hỏi, chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện gì sao? Hay là cha nổi giận với mẹ vì mình?
“Tô Tuyết, nó biến thành quỷ rồi!” Cho dù không tin, nhưng mà những thứ trước mắt này, Lâm Uyển làm sao có thể thuyết phục mình tất cả những điều này là giả chứ?
Ngoài bìa rõ ràng là có người khắc hai chữ “bất khuất”, không phải là nói Tô Tuyết không cam tâm bị gϊếŧ chết sao? Còn có hai lần đồ của Tô Tuyết đều xuất hiện ở cùng một chỗ, đều đang cho thấy hồn phách của Tô Tuyết vẫn còn!
Cô muốn báo thù!
“Làm sao có thể chứ…” Giọng nói của Tô Duyệt Nhiên yếu đi, cô ta đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước đây, trong lòng lập tức tràn đầy sợ hãi.
“Mẹ… trước đây con có nhận một cú điện thoại! Là… là Tô Tuyết gọi tới…” Tô Duyệt Nhiên gần như là khóc rống lên, cả người đều lâm vào trong sự sợ hãi.
Lâm Uyển cũng không tốt hơn cô ta bao nhiêu, sau khi Tô Duyệt Nhiên vừa dứt lời thì lập tức trở nên điên cuồng.
“Nó… nó thật sự tới tìm chúng ta báo thù!”
Nhưng mà mới chỉ mấy ngày, chuyện Lâm Uyển kinh hoàng đã bị truyền đi, nhân viên trong văn phòng cũng đang chuyện trò về chuyện này.
“Cô nghe nói chưa? Bà Tô đang bị kinh hoàng đấy!”
“Đương nhiên biết rồi, nhưng mà tôi rất tò mò, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho bà Tô bị dọa đến mức phát điên như vậy chứ?”
Nhân viên trong văn phòng rất ồn ào, nhưng mà người gây ra tất cả chuyện này lại đang ngồi chéo chân trong văn phòng tổng giám đốc, nhàn nhã uống trà.
“Chỉ mới đe dọa một chút mà đã sợ đến mất hồn mất vía? Chà chà, lá gan của bà Tô cũng thật nhỏ ghê, khó trách lúc trước chỉ là đứng ở cổng nhìn mình.” Khúc Nhiễm nhẹ giọng lẩm bẩm, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhạo nhìn xem ảnh chụp của Lâm Uyển trên máy tính.
Cô vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ mình làm thế thân của Tô Duyệt Nhiên, mặc dù nhà họ Tô che giấu rất tốt, nhưng vẫn sẽ có chứng cứ mà bọn họ không để ý.
Khúc Nhiễm nghiêm túc gõ bàn phím, hai mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, không hề chú ý rằng văn phòng sớm đã khôi phục sự yên tĩnh, cũng không nhận ra Mặc Dịch Minh đã đến đây.
“Em đang làm gì đấy?” Mặc Dịch Minh tò mò nhìn qua, từ khi anh đi vào, cô gái nhỏ này vẫn luôn gõ trên bàn phím, con chuột liên tục vang lên tiếng “cộc cộc cộc” không ngừng.
“Làm chuyện lớn.” Khúc Nhiễm vô tình đẩy cái đầu đang chặn ánh mắt của mình lại ra, tiếp tục nghiêm túc ra sức làm việc, không hề kiêng kị Mặc Dịch Minh đang ở bên cạnh nhìn xem mỗi một hành động của mình.
“Đây là cái gì?” Mặc Dịch Minh cầm xấp giấy nhỏ trên bàn, lật ra xem.
Là một bảng so sánh giữa một cô gái không biết tên với Tô Duyệt Nhiên, liệt kê rất chi tiết, đồng thời còn ghi rõ cả nguyên nhân kết quả của từng chuyện, còn có những điểm đáng ngờ của nó.
Bản báo cáo này đang đào lại tất cả hoạt động của Tô Duyệt Nhiên, Khúc Nhiễm đang muốn chứng minh Tô Duyệt Nhiên có hai người ư?
“Em đang tìm chứng cứ Tô Duyệt Nhiên có thế thân à?” Mặc Dịch Minh cảm thấy có chút kỳ quái, so sánh giữa kết luận của cô và kết luận của ông cụ Mặc, thì ông cụ Mặc cũng không tìm được nhiều chứng cứ như vậy, chứng cứ duy nhất chính là ông đã từng tiếp xúc với Tô Duyệt Nhiên.
“Em vẫn còn đang tìm chứng cứ sao?”
“Ừm.” Trái tim của Khúc Nhiễm trầm xuống, cũng không để ý đến Mặc Dịch Minh nữa, có một số việc, cô không biết nên nói bắt đầu từ đâu, mặc dù rất muốn nói cho anh biết.
“Tại sao lại là nhà họ Tô?” Lúc này Mặc Dịch Minh mới nhận ra, trước đây Khúc Nhiễm giúp anh nên mới đối phó nhà họ Tô, mà bây giờ cô lại vẫn muốn đối phó với nhà họ Tô, mặc dù có thể giải thích là cô đang trả thù vì vụ bắt cóc nhưng chỉ là cái địch ý này lại quá mạnh mẽ rồi.
Mạnh mẽ đến mức Khúc Nhiễm không muốn nhà họ Tô tồn tại.
Khúc Nhiễm mở miệng, cổ họng có hơi khàn khàn: “Anh cũng biết đấy… Vậy em nói thẳng nhé. Tô Duyệt Nhiên có một thế thân, là cô hai của nhà họ Tô, nhà họ Tô lợi dụng cô ấy xong, thì gϊếŧ chết cô ấy. Cho đến lúc chết, cô cũng chưa từng có được thân phận chính thức nào cả.”
Khúc Nhiễm bất đắc dĩ, cái mũi cũng hơi chua xót: “Em là bạn của cô ấy, nhưng em lị không có cách nào giúp cô ấy báo thù, em chỉ có thể thu thập chứng cứ, hi vọng nhà họ Tô trả cho cô ấy một thân phận, một thân phận độc lập, mà không phải trốn ở phía sau mặt làm thế thân cho Tô Duyệt Nhiên.”
“Cô ấy không nên chết trong thầm lặng, cô nên có được những thứ thuộc về mình, mà không phải bị gϊếŧ trên trong âm thầm sau khi bị bóc lột!” Khúc Nhiễm cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập trong nước mắt.
“Khúc Tiểu Nhiễm…”
Mặc Dịch Minh lẩm bẩm cái tên của Khúc Nhiễm, cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.
“Đừng khóc, đừng khóc, anh sẽ giúp em.”
Không chỉ là bởi cô gái kia chết vì nhà họ Tô, mà còn có cha mẹ của anh cũng vô tội bỏ mình!