Ánh mắt của Khúc Nhiễm rất ôn hòa, nhưng Tần Trân Châu lại cảm nhận được một áp lực cực lớn từ trong ánh mắt của cô.
Vừa rồi có người còn muốn rời đi cũng cô ta, nhưng mà Khúc Nhiễm vừa đến, bọn họ liền lặng lẽ lui về sau, dẫn đến Tần Trân Châu đứng đó rất đột ngột.
“Không phải muốn đi sao? A Lộc, mở cửa, để cô Tần đây có thể ra ngoài.” Khúc Nhiễm nhìn cô gái vừa đưa tài liệu đến cười nói, không hề nể mặt Tần Trân Châu chút nào.
“Ai… ai nói tôi muốn đi chứ? Ai nói vậy?” Tần Trân Châu phát hiện thế cục này gây bất lợi cho mình, cuống quít duỗi ngón tay ra, chỉ những người sau lưng kia: “Các cô nói à? Các cô quá đáng thật đấy!”
Vẻ mặt của đám người rất mông lung, không biết vì sao mà người phụ nữ này lại đột nhiên lật lọng.
“Được rồi, đi ra bên ngoài xếp thành hàng, gọi đến số của ai thì tiến vào.” Khúc Nhiễm đi đến bên một cái bàn ngồi xuống, lật danh sách ra xem một lần nữa.
Vừa rồi cô nhìn sơ qua một lần, chỉ nhớ được người phụ nữ vừa mới làm loạn kia.
Không phải do sơ yếu lý lịch của cô ta đơn giản hay lỗ mãng đến mức nào, mà là vậy mà cô ta lại dám lấy cái hồ sơ trống không này đi phỏng vấn, chắc không phải là thật sự muốn tới đây gây chuyện chứ?
“Tần Trân Châu.” A Lộc đi ra mở cửa, thật không biết trợ lý Khúc nghĩ như thế nào, người phụ nữ như vậy thì lúc nãy nên đuổi đi rồi! Còn gọi cô ta vào làm gì cơ chứ!
“Nói sớm tôi là người đầu tiên đi, để tôi đỡ phải tới đi lui, phiền phức!” Tần Trân Châu giẫm lên giày cao gót mà đi, vẻ mặt bất mãn, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào lỗ tai Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm nhìn thoáng qua Tần Trân Châu một chút, hơi bất ngờ vì thế mà người này lại… không biết giữ mồm giữ miệng như vậy!
“Cô Tần, trên sơ yếu lý lịch của cô viết trình độ của cô chỉ mới đến cấp ba, hơn nữa trước đây chưa từng làm việc, là thật ư?”
“Đúng vậy, không sai.” Tần Trân Châu chơi đùa đầu ngón tay, không hề nhìn Khúc Nhiễm lấy một cái, thậm chí còn chẳng có chút ngại ngùng gì đối với sơ yếu lí lịch của mình.
“Vậy xin hỏi…”
“Này, cô có phiền hay không vậy, hỏi nhiều như thế làm gì? Tôi chỉ đến đây chơi mà thôi, cô lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy chứ?”
Khúc Nhiễm khiếp sợ nhìn Tần Trân Châu, trong lòng thầm nghĩ: “Người phụ nữ này thật lợi hại! Quá lợi hại rồi, mình không sánh được!”
“Cô Tần có thể rời đi rồi, kết quả phỏng vấn sẽ được gửi vào thùng thư của cô vào ngày mai.”
“Cô cảm thấy khuôn mặt này của tôi không đủ tư cách à?”
Điều ngoài dự liệu chính là vậy mà Tần Trân Châu lại không đi, ngược lại nghiêm túc nhìn Khúc Nhiễm, tựa như muốn xé xác Khúc Nhiễm vậy.
“Cô Tần, tôi nói, mời cô về nhà chờ thông báo!”
“Với ngoại hình của cô mà cũng có thể làm trợ lý của cấp trên, vẻ ngoài của tôi cũng không hề kém gì cô, tại sao tôi phải về nhà chờ thông báo? Chắc chắn là cô đang sợ tổng giám đốc coi trọng tôi, không cần cô nữa chứ gì!” Tần Trân Châu tức giận, chỉ vào Khúc Nhiễm mắng.
Ngay khi Khúc Nhiễm vẫn đang im lặng, Mặc Dịch Minh đi đến, lên tiếng bảo vệ Khúc Nhiễm: “Cô Tần đúng không? Cô có thể rời đi rồi, rất tiếc khi phải thông báo với cô rằng cô không qua được vòng phỏng vấn này!”
“A Lộc, cô qua đây phỏng vấn, tất cả những người ngang ngược càn rỡ, toàn bộ đuổi ra ngoài, ngay cả những người nói xấu trợ lý sau lưng Khúc cũng không nhận!”
Mặc Dịch Minh nắm lấy cổ tay của Khúc Nhiễm, kéo cô đi ra ngoài, công nhân chủ động dạt sang hai bên, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
“Tổng giám đốc Mặc, anh cứ như vậy tin tưởng em à?”
Khúc Nhiễm muốn hỏi là, sao anh có thể chắc chắn đó không phải vấn đề của cô mà quyết tuyệt đuổi người ta đi chứ, cô hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Em thế nào anh còn không biết ư? Vậy thì anh cũng quá kém rồi!” Mặc Dịch Minh cười: “Sau này em cũng đừng để cho người ta bắt nạt như hôm nay, ai không biết còn tưởng rằng tôi dạy nhân viên phải chịu đựng không được hoàn thủ đấy.”
“Em biết rồi.” Khúc Nhiễm nhìn vào mắt anh, cười.
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng mật thiết, công ty con của Mặc thị ở thành phố A cũng đã đứng vững bước chân, nhưng mà dù là như vậy thì cũng không thể lười biếng, ngày nào cũng phải đến công ty xử lý công việc, còn phải chạy đôn chạy đáo bàn chuyện làm ăn.
Mặc dù ngày nào hai người cũng bận việc, nhưng mà có một chuyện hai người bọn họ không hề quên.
Tô Duyệt Nhiên không rõ tung tích, vậy nên bình thường lúc nào cũng phải đề phòng cô ta.
Trước đây Khúc Nhiễm gài mấy cái bẫy kia cho Tô Duyệt Nhiên, đến bây giờ vẫn còn hot, rất nhiều người đều chú ý đến Tô Duyệt Nhiên, muốn biết lúc nào cô ta rời khỏi ngành giải trí, và bây giờ cô ta đang ở đâu.
“Tô Duyệt Nhiên này, thật là lợi hại.” Khúc Nhiễm ngồi bên cạnh chơi điện thoại, lẩm bẩm nói: “Không ngờ rằng một ngôi sao đang tốt đẹp lại rơi xuống tình trạng bây giờ.”
“Em không hỏi anh vì sao đột nhiên về trước dự định à?” Mặc Dịch Minh nhìn người đang chơi điện thoại trước mắt, không hề để ý đến người ngồi bên cạnh là anh, trong lòng có chút không vui.
“Hả? Vậy anh nói xem vì sao lại về trước dự định?” Khúc Nhiễm qua loa hỏi.
Sắc mặt của Mặc Dịch Minh sầm xuống, từ lúc nào mà anh mất sức hút như thế rồi?
“Anh tra ra được vị trí của Tô Duyệt Nhiên rồi.”
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy tin này, Khúc Nhiễm lập tức ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn.
“Anh nói tiếp đi!”
“Bị nhà họ Tô đón về, nhưng mà hình như là xảy ra chút chuyện, thuộc hạ của anh còn chưa ra tay thì cô ta đã bị đón về. Nhìn sắc mặt của Tô Chính Thiên thì có vẻ không tốt lắm.”
Mặc Dịch Minh lấy điện thoại di động ra, mở lên đưa cho Khúc Nhiễm.
Có vẻ ảnh là được chụp lén, mặc dù không rõ ràng lắm, góc chụp cũng rất xảo quyệt, nhưng mà không khó để nhìn ra vẻ mặt tức giận của Tô Chính Thiên, còn có thần sắc sa sút của Tô Duyệt Nhiên.
“Xem ra Tô Duyệt Nhiên chắc là sẽ bị cột vào nhà luôn rồi.” Khúc Nhiễm cười nói.
“Sắp tới cũng không cần phải chú ý nhiều đến Tô Duyệt Nhiên nữa, cũng chẳng gây được sóng gió gì nữa.” Mặc Dịch Minh nhìn nụ cười của Khúc Nhiễm, nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt của cô: “Bây giờ có thể yên tâm rồi.”
“Ừm.”
Khúc Nhiễm cúi đầu xuống, tránh thoát móng vuốt tàn nhẫn của Mặc Dịch Minh.
Ngay khi Mặc Dịch Minh muốn rời đi, Khúc Nhiễm kéo anh lại, đưa điện thoại di động cho anh: “Hình như Tô Duyệt Nhiên điên rồi.”
Mặc Dịch Minh nhận điện thoại, nhìn một chút rồi nhíu mày: “Anh đột nhiên có chút tò mò chuyện gì đã xảy ra rồi, rút khỏi giới, trại điều dưỡng.”
Hai người yên lặng nhìn điện thoại, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tại sao.
“Được rồi, đừng để ý nữa, tối nay ra ngoài ăn bữa cơm để ăn mừng một chút?”
“Được rồi, em ngoan ngoãn ở lại công ty chờ anh trở lại, anh xử lý xong thì lập tức tới đón em.” Mặc Dịch Minh gõ đầu Khúc Nhiễm: “Cũng đừng để cho người khác bắt nạt.”
“Em cũng đâu phải người ngu đâu!” Khúc Nhiễm bất mãn bắt lấy tay của Mặc Dịch Minh, ngăn anh gõ đầu của mình.
“Có việc thì gọi điện thoại cho anh.” Mặc Dịch Minh cười nhẹ, thu tay lại, lưu luyến rời đi.
Trong khoảng thời gian công ty con của Mặc thị đứng vững này không thể không nói đến công lao của Khúc Nhiễm.
Vốn là một việc khó, nhưng nhờ có Khúc Nhiễm trợ giúp, dường như mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặc Dịch Minh đi lên phía trước, cảm thấy thế giới của mình tràn đầy ánh sáng, mà nguồn phát ra ánh sáng kia, là Khúc Nhiễm.
“Mặc Dịch Minh đã đứng vững ở thành phố A rồi ư? Nhanh như vậy?” Tô Chính Thiên có chút không tin, tuổi của Mặc Dịch Minh không lớn, hơn nữa ở cái nơi gần như bị mấy nhà lớn phân chia rồi này, vậy mà anh có thể đoạt lấy một mảnh đất từ trong tay mấy nhà lớn đó sao?