Không hổ là Mặc Dịch Minh, muốn hợp tác thì đầu tiên phải ra tay với Lâm thị! Không hề có chút do dự nào, trực tiếp dẫn theo Khúc Nhiễm đi đến công ty.
Ba người nhìn nhau một hồi lâu, ai cũng không mở miệng.
Lúc đầu tổng giám đốc Lâm vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng mà vừa nghĩ tới những chuyện mà đứa con trai cả mình làm ra thì không còn nhịn nổi nữa.
“Xin hỏi, tổng giám đốc Mặc đến Lâm thị làm gì?” Tổng giám đốc Lâm có hơi áy náy, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mặc Dịch Minh, vô thức cảm thấy anh đang tới cửa đòi nợ.
“Cũng chỉ… muốn bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lâm mà thôi.” Mặc Dịch Minh cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tổng giám đốc Lâm sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
“Hả?” Tổng giám đốc Lâm nghe thấy câu trả lời khác hẳn trong suy nghĩ của mình thì có chút giật mình, ông ta móc móc lỗ tai, cẩn thận từng li từng tí lại hỏi một lần nữa: “Tổng giám đốc Mặc tới… làm gì?”
“Muốn bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Lâm.”
Khóe miệng của Khúc Nhiễm cong lên, dường như cảm thấy sắc mặt của tổng giám đốc Lâm rất thú vị.
“Thật sao?” Tổng giám đốc Lâm bị dọa đến mức suýt chút vỗ bàn, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Thật, ý của tổng giám đốc Lâm như thế nào? Liên minh với Mặc thị, tất nhiên sẽ không lỗ.”
Lòng bàn tay của tổng giám đốc Lâm đã ứa mồ hôi, trái tim cũng đang run rẩy, lần trước con trai mình làm những chuyện gì, trong lòng ông ta rất rõ ràng, ông ta cũng không tin tưởng Mặc Dịch Minh, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà có thể ở thành phố C phát triển một công ty đến mức đó, không thể coi thường được!
Lỡ như hợp đồng mà ông ta ký với anh bị bẫy thì sao? Vậy thì ông ta phải tìm ai khóc chứ? Ông ta cũng không tin anh bị con trai mình chọc giận rồi mà vẫn còn có thể bình tĩnh bàn chuyện làm ăn với mình!
“Chuyện này… tổng giám đốc Mặc, cậu biết đấy, Lâm thị chúng tôi càng ngày càng đi xuống, sợ là không thể lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Mặc được! Nói không chừng vừa ký hợp đồng hợp tác xong, mấy ngày sau đột nhiên sụp đổ đấy?” Vì không muốn bị bẫy trong hợp đồng, tổng giám đốc Lâm cũng rất lợi hại, trực tiếp bôi đen công ty của mình.
“Tổng giám đốc Lâm thật sự rất lợi hại, tổng giám đốc của các công ty lớn cũng không dám nói một giây sau công ty của bọn họ đóng cửa, dường như tổng giám đốc Lâm có thể nhìn thấy tương lai ư, mới thế đã nói công ty của mình sắp phải đóng cửa. Là không bằng lòng hợp tác sao, hay là thật sự không muốn Lâm thị còn tồn tại?” Khúc Nhiễm nhẹ giọng cười một tiếng, đâm trúng trái tim của tổng giám đốc Lâm.
“Không… không… không… không phải!” Tổng giám đốc Lâm lau mồ hôi trên trán, vừa bối rối vừa tránh né: “Tôi chỉ… chỉ giả sử một chút mà thôi!”
“Vậy à? Vậy thì bởi vì chướng mắt Mặc thị, cảm thấy hợp tác sẽ gây hại đến mặt mũi của Lâm thị rồi!” Khúc Nhiễm không chút khách khí tấn công tổng giám đốc Lâm, nói ra suy đoán của mình khiến bức tường cao lớn mà tổng giám đốc Lâm xây lên trong lòng sụp đổ.
“Tôi không có ý này!” Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của Mặc Dịch Minh, tổng giám đốc Lâm sợ run người, vẻ mặt thảm thiết.
“Tôi nói thật vậy, tổng giám đốc Mặc, tôi đang lo lắng bởi vì Lâm Khuynh Hải mà cậu có thành kiến với Lâm thị, sợ cậu lừa tôi!”
Mặc Dịch Minh không nói gì, nhìn thoáng qua tổng giám đốc Lâm, tuy rằng suy nghĩ này cũng không có vấn đề gì, nhưng mà giọng điệu và cách dùng từ này, lại được nói ra từ một ông chủ lớn, lại có cái gì đó khang khác.
“Mặc thị muốn thành lập công ty con ở thành phố A, chắc hẳn tổng giám đốc Lâm ông cũng biết đúng không? Bây giờ chúng tôi cần phải hợp tác với các công ty lớn, mới có thể sống yên ổn ở thành phố A này.”
Tổng giám đốc Lâm nhìn Mặc Dịch Minh, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, ông ta cũng có nghe nói về chuyện này, xem ra bây giờ cũng không phải giả.
“Nhưng mà tôi vẫn còn sợ!”
Khóe miệng của Khúc Nhiễm hơi câu lên, người đàn ông này cũng quá thành thật rồi!
“Nếu như tổng giám đốc Lâm vẫn không yên lòng, vậy thì để cho cậu chủ Lâm nhận lỗi, sau đó bồi thường một ít tiền là xong rồi.” Khúc Nhiễm có chút bất đắc dĩ: “Ông cũng đừng sợ phải mất quá nhiều tiền, chúng tôi có thể đảm bảo sau khi hợp tác với Mặc thị, tất nhiên ông sẽ không thiếu tiền.”
Lời nói này khiến tổng giám đốc Lâm có chút động lòng, suy nghĩ một chút, ông ta cũng nên để cái đứa con bất hiếu Lâm Khuynh Hải kia đi nói xin lỗi, vậy mà kéo tới bây giờ, tổng giám đốc Mặc không tìm ông ta gây phiền phức thì cũng đã không tệ rồi!
“Được rồi!” Tổng giám đốc Lâm khẽ cắn môi, gọi điện thoại bảo Lâm Khuynh Hải nhanh chóng đến đây.
“Cha, sao vậy?” Lâm Khuynh Hải bị Tô Duyệt Nhiên tính kế, tinh thần không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút khó coi, đáy mắt âm trầm, Khúc Nhiễm vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
“Khụ khụ, ngồi xuống trước đi.” Tổng giám đốc Lâm nhìn Mặc Dịch Minh một chút, xác nhận anh không tức giận thì mới bảo Lâm Khuynh Hải ngồi xuống.
Lâm Khuynh Hải đánh giá người ngồi đối diện anh ta một hồi lâu, đột nhiên há mồm thật to, tay chỉ vào Mặc Dịch Minh, nói không nên lời.
“Anh… anh!”
“Bụp!”
Tổng giám đốc Lâm vội vàng đánh vào cái tay đang chỉ của anh ta xuống, làm bộ cả giận nói: “Anh gì mà anh, mắt mù rồi giờ cũng không biết nói nữa à? Còn không mau nói chào tổng giám đốc Mặc đi!”
Lâm Khuynh Hải bị đánh khiến tay hơi đỏ, bĩu môi oan ức, anh ta đường đường là một cậu cả nhà họ Lâm bá đạo đẹp trai, sao đến trước mặt Mặc Dịch Minh thì không còn con ruột rồi?
“Xin chào tổng giám đốc Mặc!”
Lâm Khuynh Hải đã đoán được sơ sơ mục đích Mặc Dịch Minh đến đây, anh ta cũng đã chuẩn bị bị đánh mắng một trận rồi. Nhưng mà anh ta từ từ nhắm hai mắt một lúc lâu, cũng không thấy nắm đấm của ông già nhà mình đánh vào đầu mình.
Anh ta mở mắt ra, tò mò nhìn về phía Mặc Dịch Minh.
Dáng vẻ của anh hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh ta, nhấp một ngụm trà, trông không có chút hứng thú gì, cứ như anh chỉ đi ngang qua vậy.
“Cha, tổng giám đốc Mặc tới đây làm gì?” Lâm Khuynh Hải lặng lẽ đi qua bên cạnh cha mình, nhẹ giọng hỏi.
Có nhìn thế nào cũng không giống như đến hỏi tội!
“Khụ khụ, Khuynh Hải, Lâm thị sắp hợp tác với Mặc thị, cho nên, những chuyện trước đây, toàn bộ phải giải quyết trong hôm nay, sau đó quan hệ giữa hai nhà sẽ là hữu nghị hợp tác.”
Tổng giám đốc Lâm nói lời này không chỉ là nói cho con trai mình nghe, mà còn là nói cho Mặc Dịch Minh nghe, hôm nay hai giải quyết chuyện kia, sau đó anh không được lấy chuyện đó ra uy hiếp Lâm thị, càng không được ra tay với Lâm thị.
Mặc Dịch Minh giương mắt nhìn chằm chằm tổng giám đốc Lâm, thầm nghĩ: “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
“Hả?” Lâm Khuynh Hải hơi ngạc nhiên, nhịn không được mà kinh ngạc hô lên, lông mày nhíu chặt lại, anh ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của cha mình, anh lập tức ỉu xìu xuống.
Được rồi, cha mình cũng đã lớn như vậy rồi, sao có thể chịu thiệt thòi trước một người mới hai mươi tuổi như Mặc Dịch Minh được chứ?
Bàn chuyện hợp tác vô cùng thuận lợi, cũng không xuất hiện trắc trở gì.
Ở đây có bốn người, bởi vì sau này Lâm thị cũng phải giao cho Lâm Khuynh Hải, cho nên tổng giám đốc Lâm cố ý để cho anh ta cảm nhận bầu không khí khi bàn chuyện làm ăn này sớm một chút, bởi vậy để anh ta ở chỗ này mà không hề rời đi.
Nhưng mà… Khúc Nhiễm cũng không hề rời đi.
Lâm Khuynh Hải thỉnh thoảng lại đánh giá Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh, trong lòng tự hỏi, vì sao một trợ lý lại có thể có cơ hội ngồi nghe lúc hai nhà bàn chuyện hợp tác thế này.
Dường như Lâm Khuynh Hải không hề che giấu ánh mắt của mình, khiến cho Mặc Dịch Minh có hơi không thoải mái, Mặc Dịch Minh nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Khuynh Hải toát ra một chút khó chịu.
Lâm Khuynh Hải nhìn thấy ánh mắt của Mặc Dịch Minh, vội vàng trốn sau lưng cha mình, không dám thò đầu ra.
Ánh mắt của người đàn ông này, dường như còn đáng sợ hơn cha mình!