Nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh xoa đầu của mình, có chút áy náy, lại có chút không biết nên làm sao.
Khúc Nhiễm đang tức giận với anh, vậy anh nên làm cái gì?
Lần đầu tiên gặp những chuyện này, còn có liên quan tới việc làm thế nào để dỗ con gái, Mặc Dịch Minh không biết phải làm thế nào, trong lòng cũng có chút bối rối.
“Xem ra phải hỏi Cố Mộc Trạch một chút rồi.” Mặc Dịch Minh nghĩ thầm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm cảm nhận được ánh mắt dò xét nhìn mình của người nào đó, nhưng cô không muốn để ý đến anh, địch không động thì ta cũng không động!
Mặc Dịch Minh muốn ngăn Khúc Nhiễm lại, muốn nói chuyện cùng cô, nhưng mà sau khi Khúc Nhiễm nhận ra hành động của Mặc Dịch Minh thì nhanh chóng nghiêng người sang một, khoảng cách của hai người lại bị kéo giãn ra.
Ngay khi Mặc Dịch Minh không biết làm sao thì điện thoại trong rúi rung lên.
Mặc Dịch Minh cảm thấy người gọi điện hơi phiền phức, nhưng cuối cùng vẫn nhận.
Cú điện thoại này là bên phòng làm việc gọi tới.
“Tổng giám đốc Mặc, xảy ra chuyện rồi! Phiền anh tranh thủ thời gian trở về một chuyến!”
Hai người mặt đối mặt với nhau, Khúc Nhiễm nhìn thấy rất rõ sự lo lắng trong mắt của Mặc Dịch Minh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Khúc Nhiễm cau mày, ánh mắt của Mặc Dịch Minh rất kỳ lạ.
“Khúc Nhiễm, chúng ta tạm dừng chiến tranh lại trước được không? Bên phòng làm việc xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta cần đi qua một chuyến!”
“Được.” Khúc Nhiễm nể mặt anh, gật đầu, đi theo Mặc Dịch Minh lên xe.
Xe chạy nhanh đến phòng làm việc, Khúc Nhiễm cũng nói ra những chuyện gần đây.
“Tô Duyệt Nhiên đã bắt đầu hành động rồi.” Khúc Nhiễm cau mày, liên hệ hai chuyện này với nhau.
“Hôm trước Tô Duyệt Nhiên tìm được chỗ ở của chúng ta, tôi nghi ngờ cô ta đã tìm được chỗ dựa, nếu hôm nay điều tra ra được người đang ngáng chân phía sau thì chắc chắn có thể tìm ra tung tích của Tô Duyệt Nhiên.”
Xe đột nhiên phanh gấp lại, sau khi hoảng sợ, Khúc Nhiễm trông thấy khuôn mặt lo lắng của Mặc Dịch Minh: “Tô Duyệt Nhiên? Cô ta tìm ra chỗ ở của chúng ta rồi? Em có bị thương gì hay không?”
“Tôi không sao, để tránh bọn họ, sáng sớm hôm qua tôi đã ra ngoài rồi.” Khúc Nhiễm từ tốn nói, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi và mất mát.
Mặc Dịch Minh không hề phát hiện sự kỳ lạ của Khúc Nhiễm, cau mày lạnh lùng mở miệng, trong lòng cực kỳ phức tạp: “Để bọn họ điều tra vị trí của Tô Duyệt Nhiên!”
Trước đó vẫn luôn không tìm được tin gì có liên quan đến Tô Duyệt Nhiên, lúc này cô ta có động tĩnh, chắc hẳn rất nhanh là có thể biết được tung tích của cô ta.
“Được.” Khúc Nhiễm cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình điện thoại.
Đã lâu không đụng vào công việc, nhưng mà khi não bắt đầu hoạt động, cô lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
“Tất cả đều chỉ đến nhà họ Vương.”
Xem tài liệu, Khúc Nhiễm vô thức cảm thấy chuyện phía sau rất phức tạp, còn nhà họ Vương chỉ là một cái khiến bị đẩy ra mà thôi.
“Nhà họ Vương?” Khóe miệng của Mặc Dịch Minh khẽ nhếch, suy nghĩ của anh cũng giống như Khúc Nhiễm, đây chẳng qua chỉ là một con dê thế tội mà thôi.
Nhà họ Vương, một gia tộc nhỏ leo lên nhà họ Hứa thì có thể có năng lực tấn công Mặc thị ư? Điều này không phải quá nực cười à?
Cười lạnh một tiếng, xe cũng đã đến nơi: “Đi, chúng ta nên đi làm thịt bọn họ rồi.”
Nhằm vào Mặc thị, không nhìn lại mình à?
Thấy Mặc Dịch Minh tràn đầy tự tin, Khúc Nhiễm nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng cười.
“Vậy anh định làm gì?” Khúc Nhiễm có chút tò mò Mặc Dịch Minh làm thế nào để cứu vớt phòng làm việc, dù sao thanh danh của Mặc thị trong thành phố A cũng không có tác dụng gì lớn cả.
“Dựa vào danh nghĩ của tôi phát thư mời hợp tác cho các công ty lớn, để lại phương thức liên lạc của phòng làm việc.”
“Vì sao vậy?” Khúc Nhiễm có chút không rõ, chẳng lẽ phát thư mời hợp tác có thể hù dọa cái thế lực sau lưng kia?
“Sau khi hợp tác thì sẽ là người trên cùng một chiếc thuyền, cũng trợ giúp rất lớn cho sự phát triển của phòng làm việc, để sau này có được nền tảng vững chắng, nếu như không muốn hợp tác…” Mặc Dịch Minh tinh ranh cười: “Vậy thì đừng trách tôi làm một số việc nhỏ.”
“Lỡ như đều đồng ý thì sao?” Khúc Nhiễm tựa như một đứa con tò mò, quấn lấy Mặc Dịch Minh đặt ra nghi vấn.
“Nếu như là trong đám người này, như vậy thì đợt tấn công này sẽ chấm dứt, tương lai của chúng ta còn dài.” Mặc Dịch Minh rất ngoan trả lời vấn đề của Khúc Nhiễm.
Dường như sợ Khúc Nhiễm không hiểu, anh tiếp tục nói: “Nếu là như đợt tấn công này không chấm dứt, vậy thì trong lòng bọn họ sẽ không biết chút gì sao?”
“Ùm!” Khúc Nhiễm chăm chú gật đầu, dùng sức vỗ tay.
“Để mấy người kia tranh thủ thời gian mà làm việc, nắm chắc thời gian, tốt nhất là có được đáp án trước cơm tối, nếu không thì đều phải tăng ca rồi.”
Mặc Dịch Minh tinh ranh nhìn xem Khúc Nhiễm, ý là Khúc Nhiễm cũng phải tăng ca cùng.
“Tổng giám đốc độc ác…” Nghĩ đến hai từ tăng ca này từ, Khúc Nhiễm đổ mồ hôi lạnh.
Tôn chỉ của Mặc Dịch Minh chính là có thể làm xong trong thời gian làm việc thì không thể kéo dài đến đêm, nếu không thì sẽ không có lương tăng ca, đã thế còn phải quét dọn vệ sinh.
Bởi vì ở trong phòng làm việc, ngay cả Khúc Nhiễm cũng phải chịu đựng áp lực cực lớn khi đang làm việc.
“Tôi nghĩ hẳn là tôi có thể đoán được gia tộc kia là ai.” Khi sắp tan làm, đầu Khúc Nhiễm đầy mồ hôi đứng lên, to giọng nói.
Mặc Dịch Minh nhìn dáng vẻ hơi mệt mỏi của Khúc Nhiễm, có chút đau lòng: “Uống ngụm nước trước đi.”
Khúc Nhiễm hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh cái đầu mệt mỏi của mình, cầm lấy ly nước, uống ừng ực ừng ực.
“Tôi nghi ngờ là nhà họ Lâm. Cậu cả nhà họ Lâm có chi một khoản tiền lớn ra bên ngoài, người nhận lại là mấy người xa lạ không có chút quan hệ gì với nhà họ Lâm.”
Khúc Nhiễm cũng không liên hệ các công ty lớn giống như bọn họ, ngược lại là thử điều tra mấy giao dịch tài chính mà không có ghi lại của các gia tộc.
“Chỉnh sửa lại tài liệu một chút rồi gửi cho tôi.” Mặc Dịch Minh gật đầu, tán dương nhìn Khúc Nhiễm, thuận tay đưa qua mấy tờ khăn giấy.
“Tôi đang suy nghĩ Tô Duyệt Nhiên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô, như vậy cô ta không có khả năng có tiền tìm người bắt cóc tôi, nếu đã có thể làm vậy, tức là cô đã phụ thuộc vào một kẻ có tiền nào đó.”
Ý đúng của Khúc Nhiễm ý là cô phỏng đoán được Tô Duyệt Nhiên và cậu cả nhà họ Lâm có quan hệ, hơn nữa rất có thể hai người thường xuyên ở cùng một chỗ.
“Đồng thời quán bar Nguyệt Lan truyền ra có một gái nhảy, vóc dáng nóng bỏng, vẫn luôn mang theo mặt nạ không để người ta thấy mặt mình, cũng thường xuyên dùng… đổi lấy tiền.”
Sắc mặt của Khúc Nhiễm đỏ lên, nhưng vẫn đứng đắn đàng hoàng không để ý đến một số chữ, chăm chú báo cáo.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của người nào đó, Mặc Dịch Minh cố nén ý cười: “Tan làm cả đi, khoảng thời gian tới cho mọi người nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mặc Dịch Minh nghĩ thầm, ngày nào nhà họ Lâm còn chưa thu tay lại, nhân viên của phòng làm việc đều sẽ nhận tổn thất lớn nhỏ, thay vì nơm nớp lo sợ phòng ngừa còn không bằng cho bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày.
“Khúc Nhiễm, đi thôi.”
Căn nhà kia không thể ở nữa, Mặc Dịch Minh dự định để đó, tạm thời ở lại khách sạn, bảo vệ sự an toàn của hai người.
Biết được nơi Khúc Nhiễm ở là Lục Ngạn tìm, Mặc Dịch Minh đột nhiên có chút không vui, dù có nói thế nào cũng muốn Khúc Nhiễm dọn đi.
Khúc Nhiễm cảm thấy có chút không hiểu, nhưng cũng đồng ý.
Mặc Dịch Minh suy nghĩ một chút, vẫn nên đi theo giúp cô chuyển hành lý.
Ngày đó đi dạo trong cửa hàng, Khúc Nhiễm sợ mình xách không nổi, cho nên tạm thời để lại ở cửa hàng, sau khi tìm được chỗ ở mới để cho những người kia đưa tới.
Mở cửa, nhìn thấy Khúc Nhiễm chất đầy đồ trên ghế sô pha, trong lòng anh đã không thể dùng từ ngạc nhiên để hình dung nữa rồi.