- Các ngươi lui ra ngoài hết đi!- Hiền phi đưa một đôi mắt đẹp nhìn cung nữ cũng như thái giám đang hầu hạ trong điện sau đấy hít một hơi thở thật sâu rồi bình tĩnh ra lệnh.
Tất cả cung nữ cùng thái giám đều không dám nhiều lời liền cúi đầu đi ra bên ngoài, ngay cả mama thân cận của Hiền phi cũng lui ra, trước khi đi còn không quên đóng cửa điện.
Quang Dực nhìn Hiền phi đuổi hết mọi người ra ngoài cũng có phần đỡ căng thẳng hơn, chỉ là nhìn một khuôn mặt nghiêm túc của Hiền phi đang chăm chú nhìn mình sống lưng của Quang Dực lại bắt đầu cảm thấy lạnh.
Người bên ngoài thấy Quang Dực là một vị hoàng tử quá đỗi lười biếng, lại phóng túng, có thể Quang Dực ngay cả phụ hoàng mình là đương kim thánh thượng Mị Nguyệt Quốc có đứng trước mặt trách cứ thì Quang Dực vẫn không có chút may mảy sợ hãi hay hối lỗi, chỉ có Quang Dực mới hiểu bản thân mình đối với vị mẫu phi của mình có bao nhiêu phần kính sợ. Sợ không phải vì bà nghiêm khắc với Quang Dực, cũng không phải quỷ kế đa đoan mà Hiền phi thực hiện trong chốn hậu cung này. Quang Dực là sợ mẫu phi của bản thân mình bị tổn thương.
Hiền phi từ năm mười bảy đã vào tứ vương phủ làm trắc phi, khó khăn lắm mới có thể giữ được sự sủng ái đến khi tứ vương gia lên ngôi hoàng đế, năm đấy gia tộc nhà Hiền phi sa sút không kiểm soát được nếu không phải vì sự sủng ái của hoàng đế Hiền phi mới an toàn ngồi trên chức phi vị này, hoàng hậu và nữ nhân trong hậu cung đều là đem Hiền phi trở thành cái gai trong mắt mà căm ghét, không biết đã giở bao nhiêu cái thủ đoạn dơ bẩn để hại Hiền phi, ngay cả động tay động chân vào ngày Hiền phi lâm bồn họ cũng làm. Chỉ có thể nói Hiền phi được trời phù hộ có thể an toàn mà sinh ra Quang Dực.
Năm Quang Dực lên năm tuổi chính mắt chứng kiến hoàng hậu vì muốn bắt mình về làm con kế tự Hiền phi đã quỳ ba ngày ba đêm không ăn không uống trước tẩm cung của hoàng thượng mà cầu xin, rất may sau đấy hoàng thượng nể tình Hiền phi liền lấy lý do hoàng hậu vẫn còn trẻ vẫn có thể mang long thai cũng không cần gấp gáp nhận một thừa tự.
Quang Dực một đường lớn lên không dễ dàng, càng là chứng kiến Hiền phi từ một nữ nhân hiền lành trở thành một nữ nhân nhìn thấu tâm can, sau đấy lại độc ác đến vô hạn đối với ai làm hại đến bản thân cùng Quang Dực. Cảnh Hiền phi quỳ gối, bị ép đến sắp chết hay là những lần bị phỉ báng, Quang Dực đều nhớ rõ, vậy nên điều Quang Dực sợ nhất là nhìn thấy Hiền phi vì bản thân mình lại đau lòng
- Con ở bên ngoài làm ra cái chuyện tốt gì rồi?- Hiền phi gấp lại thiết phiến lại đặt lên bàn nhìn Quang Dực vẫn đang ở trong tình trạng lâm vào suy nghĩ.
- Mẫu phi con cũng không phải suốt ngày đi gây chuyện!- Quang Dực lại thả người nằm xuống ghế quý phi.
- Con đấy suốt ngày ở bên ngoài bát nháo không biết đã gây ra loại chuyện tốt gì! Còn nữa thời gian hơn một năm qua còn ở bên ngoài cung, nói cái gì mà du sơn ngoạn thủy, thật ra thời gian qua con làm cái gì? Con nói bổn cung biết là ai tặng trâm này?- Hiền phi đưa hai tay đặt lên đầu gối, giọng nói lại có chút lo lắng.
- Được rồi được rồi mẫu phi con nói người nghe là được đúng không?- Quang Dực một lần nữa vì những lời lải nhãi của Hiền phi mà ngồi bật dậy, dương ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Hiền phi.
Hẳn là lần này Hiền phi quả thật là đoán đúng rồi, Quang Dực ở bên ngoài một năm không hề theo mật báo của Hiền phi mà truy tìm tung tích của mệnh phượng hoàng sau đấy chiếm lấy mà là ngược lại muốn giết chết đi nữ nhân mang cái mệnh kia, còn là ở bên ngoài thu thập lấy một vị chân ái.
Quang Dực vừa đem tình hình một năm ở bên ngoài kia thuật lại với Hiền phi cuối cùng cũng chỉ không nói ra mình bên ngoài xém mất đi đôi chân cùng với danh tính của nữ nhân mang mệnh phượng hoàng, và đặc biệt là cái vị chân ái trong miệng hắn.
- Bổn cung thật sự không biết con nghĩ cái gì trong đầu, con nghĩ mệnh phượng hoàng chết trong tay con thì những người kia sẽ tha cho con sao?- Hiền phi rốt cục cũng không giữ nổi nét mặt bình thản lúc nãy nữa, hai tay đặt trên đầu gối không biết vì tức giận hay sợ mà bấu chặt vào một góc y phục đẹp đẽ.
Quang Dực nắm lấy đôi tay đang cật lực kiềm chế không đưa lên đánh thẳng vào mặt bản thân cười một tiếng, Hiền phi năm đó với bây giờ hoàn toàn vẫn là giống nhau, năm đấy Hiền phi trước khi đến tẩm điện hoàng thượng quỳ gối cầu xin đã đến tẩm cung của hoàng hậu làm loạn một lần chỉ là lúc hoàng hậu uy hiếp Hiền phi rằng nếu Quang Dực quay về bên người yếu đuối như Hiền phi một ngày nào đó cũng sẽ là chết yểu, còn nói nếu Hiền phi thật sự làm loạn lên ở đây một lần nữa tức khắc bà ta sẽ cho người mang xác Quang Dực về tẩm cung của Hiền phi. Hiền phi lúc đấy gương mặt tuy giận giữ nước mắt không chảy ra nhưng hai tay lại gắt gao nắm vào y phục của chính mình, khiến bộ y phục được dệt may tinh xảo cũng bị chính Hiền phi bấu vào đến độ có thể nói là rách đi một chỗ.
- Mẫu phi còn nữa... Người tặng người trâm cài tóc là... - Quang Dực nhìn Hiền phi đưa một cặp mắt có tức giận có hoảng sợ lại có thêm một màng sương mỏng bao quanh liền nuốt một ngụm khí lạnh vào cuống họng lời vừa dâng lên đã vội nuốt xuống.
- Là ai? Rốt cục cái vị kia là ai sao con cứ úp úp mở mở đến cả tim của bổn cung cũng muốn nhảy ra bên ngoài rồi!- Hiền phi gấp đến độ nắm chặt lấy tay của Quang Dực, giọng nói cũng không hề chậm rãi như trước mà là dồn dập phát ra.
Việc hoàng tử ở bên ngoài nạp thêm thiếp thất cũng không phải là chưa từng xảy ra, chỉ là với cái tình huống hiện tại xem ra Quang Dực là nhất kiến chung tình cũng người kia, còn không biết người kia thật ra bộ dạng như thế nào. Nếu là nữ nhi của quan lại trong triều thì dễ rồi có thể nạp làm thê, nhưng nếu là nữ nhi của một người nào khác hoặc là không ở trong phạm vị Mị Nguyệt Quốc bất quá chỉ có thể cả đời làm thiếp. Thật sự chuyện này Hiền phi cũng khó có cách nào mà chấp nhận được chuyện nhi tử của mình chưa nạp thê đã có thiếp càng nói lại càng lo nữ nhân hay chân ái trong miệng Quang Dực là cái dạng gì.
- Tần Hoàng Diệu!- Giọng của Quang Dực khi nhắc đến Hoàng Diệu chính là ôn nhu cực điểm, ngay cả bản thân Quang Dực cũng không hề nhận ra sự biến đổi kỳ lạ trong giọng nói của bản thân chỉ có Hiền phi vừa nghe qua đã cảm thấy không đúng lại nói cả ánh mắt chứa đầy ý vị kia thật sự là muốn doạ chết Hiền phi.
- Cái... Cái gì... Tần Hoàng Diệu? Tân đế mới của Tần Quốc?- Hiền phi đôi mắt đẹp mở to nhìn Quang Dực ngay cả môi miệng cũng run rẩy mấp máy ra mấy từ kia thật sự hỏi lại để xác định xem bản thân có đang nghe đúng hay không.
Quang Dực thở dài một tiếng không đáp chỉ im lặng gật đầu xác định. Bản thân Quang Dực cũng vì chuyện tiết lộ chuyện kia mà quay về nhưng hoàn cảnh hiện tại xem ra vẫn là chưa thể nói được.
Hiền phi vừa nhận được cái gật đầu xác định của nhi tử liền trực tiếp ngất đi, thật sự Quang Dực vẫn chưa có nói gì nhưng Hiền phi thân là mẫu phi của Quang Dực bao nhiêu năm thứ nhi tử thích Hiền phi làm sao không nhận ra. Chỉ là chuyện này thật sự khó lòng nào mà chấp nhận được, tân đế một nước cùng hoàng tử một quốc gia lại có thể phát sinh loại tình cảm kia. Thật sự là đả kích người khác.
Phượng Ly Cung thật sự lúc này nháo đến cái độ không hề còn một chút gì gọi là tôn ti trật tự của hoàng cung, các cung nữ thì quỳ rạp xuống mặt đất mà khóc than còn các thái y thì cật lực châm từng cây kim qua cơ thể của Lạc Lãng Ly, thái giám bên ngoài không ai là không cảm nhận được cái sự chết chóc đang đến gần.
Một đêm dài trôi qua, ngự y viện thật sự đã rất cố gắng tìm ra thuốc giải chỉ là có tra cỡ nào cũng không thấy một chút vết tích gì về loại độc mà Lạc Lãng Ly trúng phải, thật sự lần này người hạ độc là muốn lấy đi mạng Lạc Lãng Ly chỉ là không muốn ngay tức khắc đoạt đi mà là để người cảm nhận được nổi đau từ bên trong xác thịt cho đến bên bề mặt da bên ngoài.
Hậu cung khắp nơi đều chứa một mẽ yên tĩnh chỉ là ở bên trong khắp các cung có phi vị tân vị hay quý nhân đến tiệp dung ở đều phát ra những tiếng cười thật âm lãnh, nếu ngay tức khắc có tiếng thái giám thông tri hoàng hậu băng thệ, có thể bản thân những vị chủ tử khác ở trong các cung đều muốn mắng ông trời tại sao bản thân không thể cười to. Lạc Lãng Ly ở hậu cung gây ra biết bao nhiêu chuyện lần này đối với sự cố này ai là cũng đầy thập phần vui sướng.
- Hoàng thượng... - Một thái y thân hình run rẫy quỳ trước mặt Hàn Thiên đang một thân hoàng bào ngồi trên chủ vị với khuôn mặt đen nhèm, khí tức từ người Hàn Thiên phát ra như thật sự muốn đem người trước mắt giết thẳng đi cho khuất mắt.
- Các người là thái y sao? Đều là một lũ vô dụng cút hết cho trẫm!- Thái y kia chưa kịp bẩm báo đã bị một tách trà thẳng trán mình hạ cánh tiếp theo là lời mắng phát ra.
Thái y vừa nghe lời Hàn Thiên quát liền vừa run rẩy dập đầu vừa quỳ bằng hai chân lui vào bên trong bức mành che, càng nói những thái y ở bên trong mành đều không ngừng đứ tay lau đi mồ hôi hạt trên trán. Bọn họ không phải là không cố gắng cứu mệnh của hoàng hậu mà là dù có mời thần tiên xuống cũng không tìm ra chất độc hoàng hậu trúng thì làm sao nghĩ ra cách điều chế thuốc giải.
- Hoàng thượng người đừng lo lắng, hoàng hậu có quý nhân phù hộ chắc chắn sẽ không sao!- Thái giám hầu hạ nhìn sắc mặt xấu hơn phân nữa kia của Hàn Thiên cũng nuốt một ngụm khí lạnh mở miệng nói vài câu mong rằng cơn giận kia sẽ nguôi ngoai chỉ là câu nói vừa ra tới cửa miệng liền nhận được một cái liếc mắt lạnh đến thấu xương.
- Hoàng thượng Mộ thị vệ đến!- Thái giám thông trì Phượng Ly Cung run run đứng bên ngoài cửa thông báo.
- Để hắn vào!- Hàn Thiên rốt cục cũng thu liễm lại một chút khó chịu, chỉ là giọng nói vẫn lạnh lùng mà phát ra.
- Thần tham kiến hoàng thượng!- Mộ Yến Kính thân vận một bộ y phục đơn giản vừa tiến vào đã nhìn thấy những mảnh vỡ trên sàn liền biết được ở đây mới xảy ra loại chuyện gì, nhưng việc ở Phượng Ly Cung cũng không đến bản thân Mộ Yến Kính mình đi quản liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
- Giải quyết như thế nào rồi?- Hàn Thiên không nhìn Mộ Yến Kính chỉ trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Lạc Lãng Ly hôn mê suốt một đêm tim của Hàn Thiên thật sự như treo lơ lững trên cành cây bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất, lại thêm một đống truyện trên triều thật sự khiến Hàn Thiên đau đến cả đầu muốn nổ tung.
- Thần cùng người kia đã bàn bạc, chỉ là người kia chỉ có vẻ biết được chân tướng nữ nhân kia nhưng một lời hay chi tiết nhỏ cũng không muốn tiết lộ... Về phần người đứng sau về việc thuyền rồng phát hoả... Có người bảo tối hôm đấy nhìn thấy nha hoàn thân cận của Tần vương phi kéo hoàng hậu đi!- Mộ Yến Kính cũng không vòng vo trực tiếp đem hai việc Hàn Thiên giao cho bản thân trình bày.
- Chúng ta đi!- Hàn Thiên tay nắm thành quyền ánh mắt có chút tơ máu đọng phía trong đứng dậy kéo theo Mộ Yến Kính hướng phía bên ngoài mà biến mất.
Mộ Yến Kính cùng Hàn Thiên ngồi trong xe ngựa ra khỏi hoàng cung, Hàn Thiên cũng thay một bộ thường phục bạch y, chỉ là gương mặt như ai ăn hết của nhà y kia thật sự trái ngược sự thanh nhã của bộ y phục.
- Người không phải đang nghi ngờ Tần vương phi ?- Mộ Yến Kính là bằng hữu của Hàn Thiên tính tình Hàn Thiên thất thường Mộ Yến Kính cũng hiểu.
Chỉ là Tần vương phi ở Tần Quốc, Lạc Lãng Ly ở Hàn Gia Quốc hai người bọn họ cách xa nhau vạn dặm, càng nói không có mối liên hệ nào ở giữa hai nữ nhân này, chuyện Lạc Lãng Ly trúng độc nghĩ thế nào cũng không thể đem đổ lên trên đầu một nữ nhân chỉ mới lần đầu gặp mặt Lạc Lãng Ly.
- Chỉ có thể là nàng ta!- Hàn Thiên đưa mắt nhìn cảnh náo nhiệt trên đường phố Hàn Gia Quốc, lạnh nhạt chắc chắn một câu với Mộ Yến Kính.
- Tần vương phi cũng không hề có mối quan hệ gì với hoàng hậu, là người nghĩ quá nhiều thôi, quay về hoàng cung trước từ từ suy nghĩ lại xem có đúng hay không?- Mộ Yến Kính lắc đầu, nếu là người khác một câu nói suy nghĩ của Hàn Thiên là sai cũng sợ hãi rơi mất đầu chỉ có Mộ Yến Kính bao nhiêu lần cũng không sợ.
- Nàng ta sẽ không liên quan khi nàng ta là Khuynh Nhan, nếu là Lạc Lãng Hoan thì lại là một chuyện khác!- Hàn Thiên nâng khoé môi cười lạnh một tiếng hai tay trong y phục cũng bất giác nắm thành quyền.
- Không thể nào... Tiên hoàng hậu mấy năm trước... - Mộ Yến Kính bất động đôi môi mấp máy ra vài câu không tin được, ngay cả ánh mắt cũng có chút phủ một màu đen.
Chuyện Tần vương phi có giọng nói y hệt với tiên hoàng hậu Lạc Lãng Hoan ở bữa yến hội hoa xuân Mộ Yến Kính có nghe vài thị vệ trực gần ấy kể lại, lúc đấy Mộ Yến Kính thấy giọng giống nhau trên đời này có không ít, huống hồ gì là nữ nhân, giọng nói thanh thót ngọt ngào thật sự chỉ cần phát âm có chút giống sẽ nghe không phân biệt được. Vả lại ngày hôm đấy Mộ Yến Kính có nhìn qua Tần vương phi nàng đeo mạn che mặt khiến người ta không nhìn ra dùng nhan thật sự của nàng, chỉ là mờ hồ dung nhan ấy không hề có nét giống tiên hoàng hậu nếu có cũng chỉ là một đôi mắt hồ trong trẻo trầm tĩnh kia. Nhưng hôm nay Hàn Thiên ngồi trước mặt đang khẳng định nữ nhân Tần vương phi là tiên hoàng hậu Lạc Lãng Hoan thật sự có chút đả kích đối với Mộ Yến Kính.
Mộ Yến Kính có thể không tin các thị vệ kia chỉ là Hàn Thiên cùng Lạc Lãng Hoan chung sống lâu như vậy không thể nào ngay cả giọng nói của nàng cũng có thể nghe nhầm được.
- Không tìm thấy xác... - Hàn Thiên trầm ngâm một hồi liền phát ra một câu.
Sau một trận lửa lớn thứ còn sót lại là đống hoang tàn chỉ có thứ đáng ra cũng nên sót lại không có, Hàn Thiên năm đấy sai người lục tung Phương Hoan Cung cũng chỉ tìm được xác của Lạc Lãng Quân sau đấy liền sai vài người nghe nghóng tin tức lại nghe thấy tối hôm đấy khi lửa vừa tàn phát hiện ra một mấy bóng dáng người kéo một thi thể cháy đen ra bên ngoài, chuyện này đến tai Hàn Thiên thì mấy cuộc truy tìm kia liền nghưng lại.
Hàn Thiên lúc nghe bảo có người kéo một cái xác cháy đen kia ra ngoài liền đoán được người động tay động chân là Lạc Lãng Ly, giờ ngẫm kĩ lại nếu có người đem Lạc Lãng Hoan đêm đấy kéo đi thay vào chỗ nàng là một cái xác nữ nhân đeo lên cái xác đó một món đồ lúc còn sống nàng đã sử dụng thì đã quá dễ cho một cuộc đánh lừa. Lạc Lãng Ly nữ nhân kia nói thông minh cũng không phải ở dạng thông minh quá không khéo năm xưa cái xác giả kia đúng là đã qua mặt được Lạc Lãng Ly.
Sai một bước đi một dặm thật sự đúng là Hàn Thiên dung túng nữ nhân kia quá mức mới khiến Hàn Thiên sai một bước kia để lại một con đường sống cho nữ nhân Lạc Lãng gia kia.
- Ngươi là đang mong nàng là Hoan nhi?- Mộ Yến Kính là đã hiểu vấn đề liền cười một tiếng thay vào vẻ mặt kinh ngạc là một khuôn mặt có chút nhễu cợt.
Hàn Thiên cả người như cứng đờ, ánh mắt kia không biết thế nào trở nên lúng túng ngay cả một câu ngụy biện cũng không thể nói ra, chỉ biết dương một đôi mắt ưng sáng nhìn Mộ Yến Kính.
- Hàn Thiên ơi Hàn Thiên... Một đời người làm hoàng thượng anh minh cũng không thể hiểu được bản thân mình muốn gì!- Mộ Yến Kính cười nhạt một tiếng đưa tay vỗ bả vai của Hàn Thiên.
Mộ Yến Kính trước mặt người ngoài đều là một bộ dạng không thất thố làm kiêu vì bản thân là bằng hữu của Hàn Thiên cũng là người mà Hàn Thiên tin nhất, nhưng ở nơi không có người Hàn Thiên không câu nệ lễ tiết bản thân Mộ Yến Kính cũng cứ thế cùng Hàn Thiên một chút cũng không thèm giữ trực tiếp bày ra bộ dạng vừa trách Hàn Thiên sai chỗ này đúng chỗ kia chưa tốt chỗ nọ.
Ánh mắt Hàn Thiên khi nhắc đến Tần vương phi có thể là Lạc Lãng Hoan chính là không hề có một tia sát ý nào hoàn toàn đều là mong đợi.