Hoa nhi đứng ở ngay cửa Mai Viện không ngừng đưa mắt trông ra phía bên ngoài, chân cũng không ngừng đạp đạp dưới đất, hoàn toàn là một bộ dáng nôn nóng.
- Hoa nhi, ngươi không mệt nhưng bọn ta mệt!- Kiên ngồi ở một bên nhìn Hoa nhi mãi từ lúc đến Mai Viện này theo lời Chu quản gia thì không ngừng bay tỏ một bộ dáng kia.
Hoa nhi quay đầu nhìn một đám năm người kia nhìn mình bằng ánh mắt chán nản thì sắc mặt lại càng xấu hơn.
- Mấy người không lo cho chủ tử sao? Ta vừa nhìn Bát vương gia kia là đã không có thiện cảm!- Hoa nhi trừng mắt hung dữ với năm người.
Đúng là không chỉ Hoa nhi mà ngay cả đám nam nhân đang ngồi phía sau cũng không hề có thiện cảm với Hàn Gia Vũ, đối với một ám vệ thì không phân biệt nam nữ, bởi vì khi huấn luyện sẽ theo một chuỗi giống nhau, nên đối với với họ Hoa nhi thật sự ngoài thân xác nữ nhân thì cái gì cũng không giống.
- Bát vương gia là loại nào? Chúng ta không cần biết, quan trọng chúng ta tin tưởng chủ tử là được!- Tử chấp tay gác lên hai bên xe lăn nhìn Hoa nhi trấn an.
Bọn họ dù là lo Bát vương gia sẽ dụ dỗ mất nàng, nhưng nếu nàng không có tâm tư kia thì dù có mười hay một trăm Bát vương gia cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Tất cả đồng loạt gật đầu tán thưởng, chỉ duy nhất Hoa nhi vẫn giữ nguyên nét mặt không chút gì có vẻ muốn thư giãn.
- Rồi rồi, Chủ tử nhanh thôi sẽ về, ngươi cũng đừng lo nữa!- Nhân đứng dậy hướng về phía Hoa nhi, hai cánh tay nắm lấy vai Hoa nhi đẩy về ghế ngồi bên cạnh Tử.
Dù đã chịu ngồi, nhưng sự nôn nóng của Hoa nhi vẫn không giảm đi một khắc nào, hai tay nắm chặt vò nhàu cả gấu áo, cứ như chưa thấy được nàng Hoa nhi tuyệt đối sẽ không yên lòng.
Tử bất đắc dĩ đưa bàn tay to lạnh của mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang vò gấu áo kia của Hoa nhi, hành động này lọt vào tất cả ánh mắt của nhưng nhân ảnh hiện diện trong phòng chỉ là ai cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Hoa nhi trong mắt ánh lên tia kinh diễm, rõ ràng chính là thụ sủng nhược kinh. Tử nhìn biểu hiện của Hoa nhi gật đầu cười nhẹ như trấn an Hoa nhi.
Trong suốt thời gian qua, Tử luôn suy nghĩ về những gì nàng đã nói với mình, có lẽ nàng nói đúng, ái tình là thứ không màu vị nhưng lại cho người khác được cảm nhận mùi vị ngọt ngào, hơn nữa nó khiến người ta say mê, càng khiến con người quỳ lụy, nhưng tại sao không một lần bỏ đi sự cứng rắn trong đầu cùng những suy nghĩ miên man, mà sống thật với bản thân mình.
- Ây da bắt quả tang hai người tư tình nha!- Tất cả đều rơi vào im lặng chỉ có giọng nói ngọt ngào ở bên ngoài cửa vọng vào.
Nàng được A Thư dìu từ bên ngoài vào trong sảnh chính nơi đám người Hoa nhi đang tập hợp, vừa vào liền nhìn thấy một màn im lặng lại đưa mắt thăm dò kết quả lại nhìn thấy một màn nam nhân đang tình tứ nắm tay nữ nhân.
Hoa nhi vừa đang không biết phản ứng như thế nào nghe thấy giọng của nàng liền tức khắc ngượng ngùng rút tay mình ra khỏi tay Tử, ngay cả Tử cũng bị câu nói của nàng chọc ngượng liền ngoan ngoãn thu tay về.
Ánh mắt tất cả mọi người di dời không còn đặt trên người nàng nữa, thay vào là đặt vào trên người A Thư, ánh mắt vừa cảnh giác phòng bị lẫn đánh giá. A Thư dường như cảm nhận được những ánh mắt kia như những ngọn lửa thiêu đốt thân thể mình liền tự giác cúi thấp đầu thở hắt.
Nàng đặt mình ngồi lên ghế chủ vị, nụ cười trên môi cũng không hề dứt, chỉ là ánh mắt hồ giao động quét khắp căn phòng, lại nhìn thấy A Thư cả ngẩng đầu cùng không dám, sau đấy bất đắc dĩ mà cười khổ.
Đám người này là ám vệ không phải là sói a, sao cứ nhìn cô nương nhà người khác như miếng thịt rừng thơm ngon thế kia, khiến cô nương nhà người ta ngại ngùng a.
- Các ngươi còn nhìn nữa, cô nương nhà người ta làm sao gả đi?- Nàng nửa thật nửa đùa kéo lại chú ý của đám sói, kết quả đám sói ấy vẫn dán mắt vào người A Thư một chút cũng không hề buông lỏng, cứ như đem A Thư ra xem xét tận bên trong xương tủy.
A Thư căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, ngay cả bờ vai cũng có chút kích động run nhẹ vài cái, trong lòng không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, cái đầu nhỏ cũng không ngừng linh hoạt suy nghĩ thử xem tiểu thư nhà mình kiếm đâu ra một đám người lợi hại như vậy.
- Nữ nhân kia là ai ạ?- Hoa nhi kết quả vẫn là buông tha A Thư đầu tiên quay qua hỏi nàng, nhanh chóng đứng dậy rót một chén trà ấm hướng nàng.
- A Thư! - Nàng nhận lấy chén trà trên tay A Thư cười nói ra danh tính của A Thư.
Hoa nhi đầu tiên là cứng họng, cái mà Hoa nhi hỏi nàng không phải chỉ có danh tính.
- Thân phận?- Hãn vẫn nhìn chăm chú A Thư, miệng không lòng vòng trực tiếp đi vào vấn đề.
- Chậc, là nha hoàn hồi môn ở Lạc Lãng Gia đưa cho ta, các người đừng như sói soi con mồi nữa a!- Nàng nhấp một ngụm trà bất đắc dĩ đem hết báo cáo với sáu con sói đang tra khảo lý lịch nhà người ta. Nàng là đang suy nghĩ có nên đem cả gia phả nhà A Thư ra một lần giao nộp cho bọn họ hay không.
Tất cả đều đồng loạt hạ ánh mắt phòng bị, đánh giá kia đồng thời gật đầu với nàng như thể đang nói tạm thời chấp nhận những gì nàng nói, khoé môi nàng không ngừng giật vài cái, nàng là đang xem xét có phải là thân phận đang bị đảo ngược hay không.
- Chủ tử chúng ta tiếp theo sẽ làm gì?- Tử không nhanh không chậm hỏi nàng bước tiếp theo nên làm cái gì.
Ánh mắt hồ cùng đôi môi đang cười ngưng đọng lại, ánh mắt nàng trở nên thật trầm tĩnh như nước hồ sâu không thấy đáy, đôi môi đang nở nụ cười ngọt ngào bây giờ lại lạnh đến độ khiến người khác sợ hãi.
- Tất nhiên là quay về Lạc Lãng Phủ!- Nàng cười lạnh.
- Không được, người đang mang thai tuyệt đối không được về đấy!- Chưa ai kịp phản ứng sau câu nói của nàng thì Hoa nhi đã như con cá bị đặt lên thớt hét lớn.
- Ta là cũng chưa nói mình sẽ làm gì a, ngươi đừng kích động như vậy!- Nàng thật sự rất bái phục trí tượng tưởng của Hoa nhi.
Nàng trở về Lạc Lãng Phủ tất nhiên là có lý do những tuyệt đối gần đến cuối thai kì rồi nàng nhất định sẽ không làm những chuyện nguy hiểm bản thân mình, chỉ là nàng muốn tặng cho hai con người trong hoàng cung kia một chút lễ vật nho nhỏ.
Biệt viện của Hàn Gia Vũ quả thật rất tốt nhưng với một người muốn trở về nơi mình sống từ bé tới lớn như nàng thì cũng chẳng lưu lại được bao nhiêu ngày ở biệt viện này.
Nàng sau khi thảo luận một lượt kế hoạch với Hàn Gia Vũ thì liền sai Hoa nhi cùng A Thư thu gọn tất cả khăn gói để chuẩn bị lên đường, đương nhiên nàng còn xúi A Thư chỉ Hoa nhi chỗ lưu trữ ngân lượng của Hàn Gia Vũ trong biệt viện này, để cho Hoa nhi thuận lợi trở mình thành một tên ăn trộm của nhà. Giúp nàng gom sạch ngân lượng của Hàn Gia Vũ, nàng không hề biết hành động của nàng bị Hoa nhi cùng A Thư khinh miệt đến dường nào, ai lại có thể vô sỉ như nàng, núi ngân lượng chất đầy ở Tần vương phủ sài hoài không lay lại đến nhà người khác hôi của.
Hàn Gia Vũ ban đầu luôn nhất mực muốn cùng nàng quay về kinh thành Hàn Gia Quốc, nhưng sau khi nghe nàng phân tích lý giải nếu cả nàng lẫn Hàn Gia Vũ quay về một lúc thật sự sẽ khiến nam nhân kia nghi ngờ, có khi lại thành chữa lợn thành lợn què. Vậy nên Hàn Gia Vũ rất ngoan ngoãn nghe lời nàng phân phó sẽ ở lại biệt viện này thêm một thời gian đợi đến khi thời cơ thích hợp mới là quay về giúp nàng.
Đồng thời ngay cả Hãn cùng Nhân đã lên đường đến Lạc Lãng Phủ để chuẩn bị đón chủ nhân thực sự trở về. Kiên cũng được phái đi giao gia thư cho cái tên đang ngồi chiến đấu với tấu chương ở Tần Quốc kia, nàng biết nếu như vài ngày nữa không thấy tin tức nàng chuyển về không biết tên hoàng đế kia có đêm cả đám quân đội sang đây truy lùng hay không. Nàng khi nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy may mắn khi chính nàng giữ lệnh bài.
- Tại sao phải trở về Lạc Lãng phủ? Ở đây không phải an toàn hơn sao?- Hàn Gia Vũ gắp cho nàng một cái đùi gà sau đấy phần nóng phần lạnh hỏi.
- An toàn? Người cần an toàn là bọn họ không phải là muội!- Nàng một chút cũng không giữ hình tưởng đũa trong tay không ngừng động.
- Không biết muội ăn gàn hùm hay gán gấu lại càng lúc cái miệng càng gan hơn cả chúng nó!- Hàn Gia Vũ lắc đầu gắp thêm cho nàng một đũa rau xào óng ánh dầu.
- Tất cả đều không phải a, muội nói đều là sự thật, bọn họ nên cần an toàn hơn muội, nói không chừng muội vừa về đã có thể doạ chết bọn họ!- Nàng đưa đũa đem một miếng cà rốt trả về bát của Hàn Gia Vũ.
- Được rồi, tiểu Hoan nhi nhà ta nói cái gì cũng đúng!- Một đũa Hàn Gia Vũ tiếp tục đem miếng ca rốt kia đưa vào bát của nàng.
Nàng cắm đôi đũa xuống bát cơm, ánh mắt có chút bi thương nhìn miếng cà rốt kia, rốt cục ấm ức trả miếng cà rốt về bát Hàn Gia Vũ.
- Muội không ăn cà rốt, huynh đừng có gắp cho muội cái thứ khó ăn đấy!- Nàng vẫn quyết định đem miếng cà rốt kia trả về với Hàn Gia Vũ.
- Không được kén cá chọn canh, muội phải ăn đủ mới tốt cho đứa bé trong bụng!- Hàn Gia Vũ trừng mắt hung dữ giáo huấn nàng, đem miếng cà rốt kia chất lại vào bát của nàng.
- Muội không ăn!- Nàng chán ghét nhìn miếng cà rốt trong bát.
- Phải ăn!- Hàn Gia Vũ đưa một miếng rau vào miệng sau đấy lạnh nhạt phun ra hai chữ, không một chút để ý đến gương mặt đang nhắn nhó của nàng.
- Không ăn! - Nàng lắc đầu.
- Phải ăn!- Hàn Gia Vũ buông đũa kiên quyết nhìn nàng, như thể nàng nhất định phải ăn miếng cà rốt kia nếu không sẽ không được rời khỏi bàn ăn.
- Không ăn...
- Phải ăn...
- Nhất định không ăn!
- Hảo nhất phải ăn!
Một cuộc chiến võ mồm ở bên trong khiến bao nhiêu người che miệng cười ở bên ngoài.
Một bên đem đủ lý do từ chối ăn.
Một bên đem đủ bắt buộc phải ăn.
Nàng đưa đũa gắp miếng cà rốt kia vào bát Hàn Gia Vũ, ngọc thủ linh hoạt xoa xoa cái bụng của mình, ánh mắt long lanh như hồ chứa một tia giao hoạt, khuôn miệng mỏng mỏng chu lên trông thật xinh xắn.
- Thúc thúc, mẫu thân là không thích ăn cà rốt a, cả con cũng không muốn ăn a!- Chất giọng của nàng cũng thay bằng chất giọng trẻ con làm nũng, ngọt ngọt ngào ngào mà nói ra.
Tiếng cười của quản gia cũng A Thư và Hoa nhi cùng Tử một chút cũng không kiêng dè mà phát ra một cách to lớn, thế nhưng rất nhanh ai cũng tự bụm miệng mình lại đè nén tiếng cười, trong lòng không ngừng thầm thương cho Hàn Gia Vũ, một chiêu này của nàng Hàn Gia Vũ chắc chắn không qua khỏi.
Hàn Gia Vũ đúng là đang trố mắt nhìn nàng một bộ dáng làm nũng của tiểu oa nhi, ngay cả khoé miệng cũng có chút co rút, nàng đúng là không thay đổi có thay đổi cũng chính là càng lúc càng không biết lễ tiết, càng ngày càng vô sỉ.
- Mẫu thân con hư, con cũng không thể hư, nhanh ăn miếng cà rốt đấy đi, rất bổ mắt!- Hàn Gia Vũ ho mạnh lấy lại tiếng nói lạnh nhạt, một câu phản bác kia đưa qua một chiêu của nàng.
Nàng trợn tròn đôi con ngươi, mắt như không tin được Hàn Gia Vũ, người trước mặt là lá thép sao nàng biểu tình dễ thương như vậy lại không có chút giao động sao, hay là mị lực của nàng bị giảm sút rồi.
Còn bên ngoài cửa phòng thì Hoa nhi cùng A Thư đã bụm miệng cười nghiêng cười ngả, cưới đến mức run lên từng đợt, Tử cũng là một bộ dáng cười lắc đầu, trong lòng không ngừng tự nhủ hoá ra cũng có người có thể bước qua ải mỹ nhân của nàng.
Chu quản gia thì không cần nói, cười đến mức da mặt đều căng tràn.
Sáng ngày kế tiếp nàng thu dọn hành lí, từ biệt Hàn Gia Vũ cùng Chu quản gia sau đấy lên xe ngựa mang theo Hoa nhi cùng Tử tiến về phía kinh thành, nơi phồn hoa nhất của Hàn Gia Quốc.
Ban đầu nàng có ý định đưa cả A Thư nhưng ngay lúc này đưa A Thư xuất đầu lộ diện vẫn là chưa thoả đáng, vậy nên nàng liền tiếp tục gửi A Thư ở biệt viện của Hàn Gia Vũ. Đợi lúc Hàn Gia Vũ hồi kinh thì tìm cách mang theo A Thư đến tìm nàng. Hàn Gia Vũ trước khi nàng đi cũng không khác gì ông cụ non dặn đi dặn lại một đống kiến thức bảo vệ thân thể cho nàng.
Trên đường đi nàng cùng Hoa nhi và Tử nói chuyện phiếm, sau đấy chọc ghẹo hai người kia nên nhanh chóng thành thân, kết quả là trong xe ngựa bỗng dưng có hai con tôm luộc.
- A... - Nàng hô lên một tiếng sau đấy ngã về phía trước, cũng may là có Hoa nhi đỡ lấy.
Tử cũng bị nghiêng qua một bên vì mất thăng bằng, đang tính mở miệng hỏi xa phu trá hình kia tại sao lại đột ngột thắng ngựa thì bên ngoài đã truyền vào một âm thanh cực kì gắt gỏng lại thô tục.
- Bổn đại vương đây cướp tiền, cướp sắc, các ngươi có ngân lượng có mỹ nhân hảo hảo đưa cho bổn đại vương, bổn đại vương sẽ suy nghĩ có nên thả các người ra hay không!
- Bọn ta đang gấp các ngươi đừng ở đấy chặn đường!- Xa phu cũng là một cấm vệ quân chính trực liền không vui nhìn một đám cường bạo đang chặn trước xe ngựa hô mưa gọi gió
- Chà chà, tiểu huynh đệ đây cung thật lá gan thật to a, lại ngang nhiên nói chuyện với bọn ta như vậy!- Một tên tay sai của kẻ tự xưng bổn đại vương kia chỉa kiếm dài vào xa phu mà nửa châm biếm khinh bỉ mà quát.
- Ta đây lại không biết Hàn Gia Quốc có hai đại vương a, ta nghĩ nếu tội này kết danh có thể là khi quân, phạm thượng!- Tử ở trong xe cười lạnh, giọng nói âm lãnh đem bọn người thổ phỉ ngoài kia quy tội.
Chỉ là một đám thổ phỉ nho nhỏ lại ở đây chặn xe của chủ tử, thật là xem người của Hắc Mai Lao thành bù nhìn, hay là phải móc mắt bọn họ đi để bọn họ biết có mắt mà không thấy thái sơn cái kết quả như thế nào.
- Ngươi... Ngươi... - Tên tay sai kia bị chất giọng lạnh như băng của Tử doạ đến độ nói lắp bắp, kết quả tên cầm đầu liền không khách khí đạp tên tay sai một cước. Tên tay sai cũng theo cú đạp mà ngã xuống mặt đất.
- Hảo khẩu khí lớn, liệu bổn đại vương có thể biết đại danh của các hạ?- Tên đại vương mắt có chút hứng thú hướng về bên trong tấm rèm xe ngựa.
- Tử!- Tử một câu là không phí đem tất cả giới thiệu với người nọ