Nghê Gia hiện đang theo học tại Học viện Nghệ thuật Vị Ương có lịch sử trên trăm năm, rạp hát lớn Kim Sắc bên cạnh trường học cũng là rạp hát có tuổi đời lâu nhất ở thành phố này. Rất nhiều bữa tiệc, buổi biểu diễn hay dạ hội lớn đều được tổ chức ở đây.
Nghê Gia tham gia bữa tiệc này, nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ nhà họ Việt sẽ có mặt.
Hạng mục Max Power của Vận tải Việt thị rơi vào nhà nào đều phải xem tâm tình của nhà họ Việt.
Max Power là dự án trang bị tàu vận tải cỡ lớn của Vận tải Việt thị, kết hợp với kĩ thuật năng lượng xanh, là giai đoạn thí điểm vận tải xanh. Hiện giờ thị trường trong và ngoài nước cũng đang bắt đầu phát triển công nghệ này, tiềm năng rất lớn.
Thật ra đây vốn là thế mạnh của Hoa thị, chẳng qua vì thời gian này Hoa thị quản lý không tốt, đánh mất nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học nên mới bị nhà họ Ninh chiếm cơ hội. Nếu như có thể chiếm được hạng mục này, Hoa thị sẽ có bước phát triển nhảy vọt, cảnh tượng lụn bại người không nhà trống như kiếp trước có lẽ sẽ không xảy ra.
Chủ đề buổi dạ tiệc là quyên góp từ thiện bảo vệ môi trường biển đang bị ô nhiễm do khai thác dầu thô.
Nghê Gia bước vào hội trường, nhìn lướt một vòng đại sảnh Kim Sắc được trang trí lộng lẫy. Cô tới hơi muộn, các nhân vật nổi tiếng trong các giới kinh doanh, chính trị, văn học, nghệ thuật đã tập trung từ lâu, nói cười vui vẻ, ăn uống linh đình.
Đông như vậy cũng phải, những người muốn bấu víu qua lại với nhà họ Việt đều sẽ đến.
Nghê Gia cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, kim cương xanh 10.3 carat, giá trị thực tế khoảng ba mươi triệu, nhưng vì là viên Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng, chắc hẳn giá trị thị trường vào khoảng trên dưới năm mươi triệu. Trong số những vật quyên góp hôm nay, cùng lắm chỉ có thể coi là xếp chiếu giữa, ở đây nhất định sẽ xuất hiện vật quyên góp có giá trị hơn ngàn vạn lần.
Nhưng, Nghê Gia mỉm cười, viết vài chữ thanh tú lên tấm thẻ quyên góp: “Kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa, 250 triệu – Nghê Gia”.
Lúc nhân viên phụ trách đăng ký và bảo quản đồ quyên tặng nhận tấm thẻ của cô, sửng sốt, lắp bắp nói: “Đàn chị, có phải chị viết sai không?”.
Nhân viên phục vụ dạ tiệc là sinh viên của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Để tham gia dạ tiệc từ thiện lần này phải có thư mời, nếu sinh viên học viện muốn tham quan xã hội thượng lưu, muốn nhìn (hoặc dụ dỗ) cậu ấm quý ông của danh gia vọng tộc nào đó thì làm người phục vụ là cách tốt nhất.
Nghê Gia cũng phát hiện ra, những sinh viên làm phục vụ lần này đều rất đẹp, cô nào cô nấy đều như đóa hoa giữa dòng nước biếc, bộ váy liền màu trắng vừa trong sáng vừa gợi cảm.
Cô lặng lẽ thở dài một hơi, đêm nay không biết lại có bao nhiêu kẻ tăng doanh thu cho Durex đây. Cô nhìn lướt qua tấm thẻ quyên góp, vờ như không biết: “Viết sai, không phải chứ? Sao lại nói thế?”.
Một nhân viên phục vụ là bạn cùng lớp Nghê Gia – Diêu Phi, cô ta thấy Nghê Gia hôm nay ăn vận như ngôi sao, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Trong mắt cô ta, trước kia Nghê Gia rõ rành rành là Mạc Doãn Nhi nghèo kiết xác, không ngờ lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ trong một đêm biến thành tiểu thư nhà giàu, quả thật chẳng khác gì Lọ Lem hóa công chúa phiên bản đời thực.
Diêu Phi ra vẻ tốt bụng, thực ra là muốn cô khó chịu mà nhắc: “Cậu không đọc thư mời sao? Hôm nay sau khi tập hợp mọi thứ, nhà họ Việt sẽ mang ra đấu giá. Người quyên tặng viết ra cái giá bao nhiêu, thì nhà họ Việt bắt buộc phải bỏ ra bấy nhiêu tiền mặt. Nếu viết số tiền thấp, sau khi đấu giá tiền được quyên vào quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt sẽ nhiều hơn, nhưng nếu viết số tiền cao, nhà họ Việt sẽ phải bù chênh lệch giữa giá trị thực tế và khoản tiền khai lố. Cậu viết mấy chữ này là muốn nhà họ Việt hụt bao nhiêu tiền?”.
Đúng thế, đây chính là nét thú vị của buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay. Ông cụ nhà họ Việt một mặt quyên góp cho quỹ bảo vệ môi trường biển, mặt khác là quyên góp cho quỹ từ thiện Tích Thủy nhà mình. Thế nên món đồ mà doanh nhân ngay trước Nghê Gia quyên tặng rõ ràng trị giá mười triệu song lại chỉ viết năm triệu. Ý là, năm triệu kia để dành cho quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt.
Tất cả mọi người đều làm vậy, cố tình kéo thấp giá xuống. Dù gì cũng phải tặng đi, vậy thì chia một phần cho quỹ từ thiện Tích Thủy, coi như là nịnh bợ nhà họ Việt.
Mà màn kịch quan trọng nhất đêm nay chính là, cụ Việt sẽ chọn một món đồ ông cụ thích trong số toàn bộ đồ quyên góp, không mang đi đấu giá mà mua luôn với giá người quyên tặng đưa ra trên tấm thẻ, giữ làm của riêng, tiền mặt sẽ được gửi vào quỹ bảo vệ môi trường biển.
Bởi từng ấy nguyên nhân này, mọi người càng không dám viết giá cao, ngộ nhỡ cụ Việt lựa trúng đồ mình quyên góp mà lại phải mua vào với giá cao, vậy thì coi như mình kiếm chuyện với nhà họ Việt rồi.
Chỉ có Nghê Gia, không những không kéo giá xuống mà ngược lại còn nâng giá thêm 200 triệu. Ý là bẫy ông 200 triệu đấy, không thương lượng!
Nghê Gia nhìn Diêu Phi, rất lạnh nhạt: “Không, viết thế này đúng rồi. Chẳng phải nhà họ Việt đã nói rồi sao, bọn họ sẽ bù chênh lệch giá, vì từ thiện, ắt nhà họ Việt cũng tình nguyện cống hiến”.
Nói xong cô xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, cô lại quay lại nhìn Diêu Phi, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu không được huấn luyện phục vụ sao? Vừa rồi thao thao bất tuyệt xấc xược giảng giải cho khách là vì cớ gì? Am hiểu nội dung thư mời quá nhỉ, cậu được mời ư?”.
Diêu Phi đỏ mặt tía tai, lại không thể phản bác, những sinh viên chung quanh sợ hãi hít một hơi, đưa mắt nhìn nhau, Nghê Gia đột nhiên thay đổi đáng sợ quá!
Ánh mắt Nghê Gia lạnh lùng, chán chường liếc các cô nàng một cái rồi bỏ đi.
Kiếp trước lúc hai mươi tuổi, cô không có bạn bè, lo lắng bất an, lúc nào cũng mang điệu bộ rụt rè thấp thỏm, lại càng khiến cho các cô nàng cùng lớp ác khẩu vừa ghen tị vừa bắt nạt cô.
Nếu đã không phải là bạn bè, vậy cứ để các cô nàng sợ hãi đi, vừa thoải mái vừa rảnh nợ.
Phía trong, nhân viên đang bày các món đồ quyên góp lên bục triển lãm, ngọc ngà châu báu, giấy tờ nhà đất, đủ loại đồ đắt đỏ quý giá.
Tình cờ trong lúc nhìn lướt, Nghê Gia trông thấy đồ quyên tặng của Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi.
Một mô hình nhà cổ kiểu Trung Hoa ở Thừa Đức, bên trên tấm thẻ viết: “Nhà cổ kiểu Trung, 24 triệu ---- Tống Nghiên Nhi”.
Nghê Gia khẽ nheo mắt, giá căn nhà ở Thừa Đức này tầm 36 triệu, là một trong những món hồi môn khi bác gái của Nghê Gia gả đến nhà họ Tống, cũng là tòa nhà tổ truyền của nhà họ Nghê. Bác gái cô đã thành người thực vật, nhà họ Tống liền lấy của hồi môn của bà ra để tặng người khác.
A!
Bên cạnh là mô hình một chiếc du thuyền, “Du thuyền thân kép Green Tee, 12 triệu ---- Mạc Doãn Nhi”.
Mạc Doãn Nhi hiện giờ cũng coi như nửa con gái của họ Tống, phỏng chừng chiếc du thuyền trị giá hơn 20 triệu này là do Tống Minh mua cho Mạc Doãn Nhi để giữ thể diện.
Mục đích cô tới đây hôm nay là cụ Việt, những chuyện khác những người khác, chưa cần nghĩ đến vội.
Nghê Gia nhấc ly cocktail trên khay của phục vụ, rời khỏi đại sảnh đông nghịt, ra ngoài ban công hóng gió. Cô vừa đi đến bên cạnh dãy chậu cây cảnh thì nghe có người đang bàn tán về cô.
Đầu tiên là Diêu Phi: “Nó tưởng nó là ai? Chim sẻ hóa phượng hoàng mà tưởng mình là công chúa thật chắc? Có mặc ValentinoThiên kim đại chiến cũng không thay đổi được khí chất nghèo rớt mồng tơi của nó”.
Thiên kim đại chiến Một nhãn hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng của Ý, được thành lập vào năm 1957 bởi Valentino Garavani.
Những người khác liền mồm năm miệng mười hùa theo.
“Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi mới là tiểu thư thục nữ thứ thiệt, con bé Nghê Gia kia khác gì thằng ăn mày trộm quần áo hoàng tử.”
“Doãn Nhi đáng thương quá, rơi từ thiên đường xuống địa ngục, nhưng vừa nãy tớ thấy cậu ấy, vẫn có phong thái lắm luôn.”
“Chứ gì nữa, Nghê Gia chuột sa chĩnh gạo thành cô chủ nhỏ. Nếu tớ là nó thì đã thắp hương bái Phật cảm tạ ân đức rồi, còn kiêu ngạo như thế cho ai xem không biết? Nó tưởng nó dùng quyền thế đè ép thì sẽ làm người ta phục chắc? Nực cười!”
Nghê Gia chậm rãi uống một ngụm cocktail, không mảy may tức tối.
Cô chỉ không hiểu, trong mắt kẻ khác thứ vốn là của cô cớ gì lại biến thành ân đức trời ban, vận may mười tám năm qua của Mạc Doãn Nhi cớ gì thành vận rủi khiến người ta thổn thức thương cảm vậy?
Cô cũng không để tâm đến mấy lời ghen tị kiểu không ăn được nho thì bảo nho xanh, nhưng lúc xoay người để đi lại nghe Diêu Phi lên tiếng: “Thứ con gái đê tiện không có khí chất thì vẫn là thứ con gái đê tiện thôi, giờ bay lên cành cao cũng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Nghe nói mấy hôm trước nó đi Thượng Hải tham gia sự kiện Hải ThiênThiên kim đại chiến đấy. Ầy, cháu gái họ Nghê thấp hèn y như đám gái bán hoa cao cấp, đáng thương ghê cơ”.
Thiên kim đại chiến Cuộc triển lãm hàng xa xỉ giới thiệu các sản phẩm như máy bay, du thuyền, nhà ở cao cấp… Trong thời gian diễn ra triển lãm, đơn vị tổ chức mở nhiều bữa tiệc và các hoạt động giải trí. Năm 2013, buổi triển lãm này gây rúng động Trung Quốc vì thông tin tổ chức tiệc thác loạn tập thể với sự tham gia của rất nhiều ca sĩ diễn viên người mẫu và các đại gia.
Những người khác cũng phát ra tiếng xì khinh bỉ.
Nghê Gia nheo mắt bước ra từ sau hàng cây cảnh, cười sâu cay: “Cho nên, nếu các cậu còn dám nói lời đê tiện, tôi sẽ dùng một đống tiền mời đám gái bán hoa cao cấp ấy đến, ngủ với bạn trai hiện tại hoặc sau này của các cậu, từng người từng người một”.
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại độc địa như một liều nọc rắn.
Đám sinh viên trong sáng ngây thơ không ngờ cô đột ngột xuất hiện, tất cả đều hoảng hốt, lại nghe cô nói những lời khó nghe như thế bằng giọng gió thoảng mây bay, nhất thời đỏ bừng mặt.
Nghê Gia đứng dưới ánh đèn trắng ngà ở ban công, váy dài xanh dịu dàng, nước da trắng trẻo mịn màng, thanh nhã thoát tục bất ngờ. Nhất là khuôn mặt được trang điểm nhẹ, trong màn đêm nhạt nhòa, đẹp đến không thể mường tượng.
Nhưng đôi mắt còn gian tà hơn bóng tối.
Tất cả đám con gái đều nín bặt, bao gồm cả Diêu Phi. Không một ai hi vọng bạn trai hiện tại hoặc tương lai của mình bị người khác dụ dỗ cả.
Ánh mắt Nghê Gia lạnh đi, nhẹ nhàng dừng trên người Diêu Phi: “Dạ tiệc của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, còn của cậu, đã kết thúc rồi!”.
Mọi người đều ù ù cạc cạc, không hiểu ý cô, mãi đến khi…
Ly Black Maria trong tay cô được nhấc cao quá đỉnh đầu Diêu Phi, chất lỏng màu đen chảy từ đỉnh đầu cô ta xuống tóc, hai má, váy trắng, trong chớp mắt đều dính màu đen bẩn thỉu.
Đám con gái thấp giọng thét lên.
Nghê Gia nhẹ nhàng thong thả xoay người bỏ đi, lướt qua tấm rèm lụa trắng đi đến một phía ban công khác, đến lúc đó mới phát hiện, phía bên ấy còn có một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế mây.
Lúc Nghê Gia bước đến, chàng trai luôn nghịch máy tính bảng trên tay chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong con mắt đen thâm sâu không gợn chút tình cảm nào.
Tuy chỉ là một thoáng nhìn không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng Nghê Gia không khỏi lo lắng, nhất định anh ta đã biết hết đoạn đối thoại và ly rượu ban nãy rồi.
Tuy Nghê Gia không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng trực giác cho cô hay, người đàn ông trước mặt không hề đơn giản.