Nhà tổ họ Nghê được xây dựng từ kế kỷ trước, kết hợp giữa gác lửng Trung Quốc và nhà lầu phương Tây, đã tu sửa nhiều lần nhưng vẫn luôn duy trì phong vị cổ kính ban đầu.
Năm 2021, vì tranh đoạt cổ phiếu của Vận tải Hoa thị, Nghê Gia và Nghê Lạc đã bán đứt toà nhà cổ này cùng với nông trường sau núi và cả trăm mẫu đất rừng nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Cụ ông cụ bà, ông nội bà nội, bố và toàn thể gia tộc được chôn cả trong lăng mộ sau núi. Lúc đó, hai người đã cùng đường bí lối đến mức nào mà phải bán mảnh đất này đi?
Người sống không thể sống tiếp, mà người chết cũng chết không yên.
Phòng ngủ phía nam tầng một lấp loáng ánh đèn, đó là phòng của bà nội. Nghê Gia chuẩn bị đi vào, chợt nghe giọng của mẹ Trương Lan: “Mẹ, cứ giao việc của tập đoàn cho con quản lý đi. Mẹ không được khoẻ, Lạc Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện, về phần Doãn Nhi, con bé vẫn chưa ...“.
“Doãn Nhi cái gì? Nó đã sửa lại tên thành Nghê Gia rồi.” Giọng bà nội vừa trầm thấp vừa vững vàng, không giận mà vẫn có uy.
Trương Lan cười xấu hổ: “Con nhất thời quen miệng“.
Bà nội vẫn lạnh như tiền: “Chị không cần quan tâm đến việc của tập đoàn. Chị có nhiều ý tưởng như thế, chi bằng vun đắp tình cảm với Gia Gia nhiều hơn đi. Con bé chịu khổ mười tám năm bên ngoài, để con bé sẻ nhép tạp chủng của phường đào kép kia chiếm tổ phượng hoàng những mười tám năm“.
Trương Lan và Mạc Mặc đều là ngôi sao của những năm đầu thập niên chín mươi, nghĩa tình phải nói là vô cùng chan chứa.
Trương Lan nghe xong lời mẹ chồng nói, cảm thấy hết sức oan uổng, Mạc Mặc cũng chỉ bế nhầm con thôi, hơn nữa, nhà họ Nghê nuôi Mạc Doãn Nhi bao năm như thế, sao lại là con sẻ nhép tạp chủng được?
Nhưng thị cũng không tiện tranh luận, vội thoái thác trách nhiệm: “Mẹ, Doãn, à không, con bé Gia Gia cũng lập dị lắm. Ngày nào cũng cãi nhau với Lạc Lạc thì thôi con cũng mặc, nhưng nó không thích trò chuyện với con. Con ... con thật sự không biết phải vun đắp tình cảm với nó thế nào cả“.
“Sao chị không tự mình nhìn lại mình xem hàng ngày chị làm những gì?” Bà cụ dộng cây gậy xuống sàn gỗ. “Sau khi Mạc Doãn Nhi đi, một ngày chị gọi điện thoại cho nó hơn ba tiếng đồng hồ. Chị tưởng Gia Gia điếc rồi hay sao? Còn nữa, cứ dăm ba hôm nó lại chạy sang bên này làm gì? Vừa đến là kéo chị với Lạc Lạc chơi đùa cả ngày, gạt Gia Gia sang một bên, Hôm ấy tôi thấy Gia Gia đứng trong xó, nom còn thận trọng khép nép hơn người ở, tôi đau lòng, còn chị, lòng dạ chị làm bằng gì hả?”
“Tôi cho chị hay”, bà nội hạ lệnh, “sau này trừ khi Gia Gia lên tiếng, nếu không Mạc Doãn Nhi không được phép bước vào nhà họ Nghê nữa. Nếu chị thích Mạc Doãn Nhi như thế, muốn gặp nó như thế thì liệu mà dỗ dành cho Gia Gia vui. Tôi không can thiệp được trong lòng chị bất công thế nào, nhưng ngoài mặt chị cũng phải làm cho ra dáng cho tôi“.
Trương Lan bị mắng như tát nước vào mặt, vội bàng vâng dạ trả lời: “Vâng“.
Nghê Gia đứng trước cửa, nước mắt ứa ra.
Cô vẫn cho rằng bà nội vay nghiệt hà khắc, nhận cô làm cháu gái chỉ vì trách nhiệm chứ thực chất không ưa gì cô, thế nhưng, chẳng qua là do cách thể hiện của bà gượng gạo mà thôi. Ân hận nhất chính là, năm Nghê Gia hai mươi tuổi, bà nội bất ngờ ngã cầu thang rồi qua đời.
Bây giờ bà vẫn còn sống, thật tốt biết bao.
Nghê Gia lau nước mắt, lại nghe bà nội thở dài: “Thằng Lạc Lạc hư thân mất nết đều tại chi nuông chiều quá. Gia Gia đi theo Mạc Mặc sống kiếp nghèo hèn mười tám năm, không thể thay đổi chỉ trong chốc lát. Tập đoàn Vận tải Hoa thị to như thế một mình chị cũng chẳng quản lý tốt được. Xem ra chỉ có thể giao quyền kinh doanh cho người ngoài thôi“.
Nghê Gia ngẩn người.
Một giây sau, Trương Lan khen tới tấp: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo. Chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, chúng ta giữ chút cổ phần cũng rất tốt“.
Bà nội không nói tiếp, dường như bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này để sau này hẵng nói, chị đi lo việc của chị trước đi“.
Trương Lan nói vài câu nịnh nọt nữa rồi mới vui mừng khấp khởi đi ra.
Nghê Gia nhanh chân trốn sau tấm bình phong, liếc nhìn bóng lưng đầy hào hứng của Trương Lan, ánh mặt chợt lạnh đi.
Sau khi bà nội mất, Trương Lan tặng quyền kinh doanh của Hoa thị và 25% cổ phần cho Mạc Doãn Nhi coi như của hồi môn, gói ghém lại dâng cho Ninh Cẩm Niên. Còn Nghê Gia sau đó thảm bại trong cuộc chiến giành cổ phần, hoàn toàn phá sản. Sau khi Vận tải Hoa thị đổi chủ, việc đầu tiên Ninh Cẩm Niên làm là thanh lý sạch sẽ những cổ đông và quản lý cao cấp có quan hệ với nhà họ Nghê, đổi tên công ty thành Ninh thị.
Tuy bà bắt buộc phải cân nhắc tìm cách để giữ trọn cơ nghiệp tập đoàn trong tình thế bất đắc dĩ này, nhưng giờ Nghê Gia không thể để bà quyết định lựa chọn việc như đứt từng khúc ruột này vì sự vô dụng của con cháu được.
Nghê Gia khẽ khàng gõ cửa :“Bà nội“.
Bà nội ngồi trên ghế gỗ lim, day day huyệt thái dương, xem chừng đang lo âu vô cùng. Có hai đứa cháu vô dụng thế này đúng thật là gia môn bất hạnh.
Bà nội ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Chẳng phải sáng nay cháu đi Thượng Hải chơi sao? Sao giờ đã về rồi?”
“Không vui ạ.” Nghê Gia tiến đến ngồi xuống.
Bà nội lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa quen với vòng quay cuộc sống bây giờ phải không? Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cháu hoà nhập được thôi.”
Nghê Gia của năm đó đi đâu cũng bị người khác phớt lờ nên mới thay đổi tâm tính. Cô cười bảo: “Bà ơi, cháu biết, cháu sẽ trở thành đứa cháu gái ngoan khiến bà tự hào.”
Bà nội nghe mà sửng sốt. Mấy tháng nay Nghê Gia dọn tới đây vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, không thích chuyện trò, lại càng không thích cười, mà giờ...
Nghê Gia nhoẻn miệng, ngước mắt nhìn bà, trong đôi mắt đẹp tuy có chút lo lắng song nhiều hơn cả là sự mạnh mẽ: “Vừa rồi cháu tình cờ nghe thấy bà nói chuyện quyền kinh doanh của Vận tải Hoa thị. Bà, cháu xin bà, hãy tin cháu, tin vào cháu và em trai cháu, đừng bán quyền kinh doanh cho người khác“.
Lời của cô làm cho bà nội kinh ngạc.
Cách đây không lâu, cô vẫn chỉ là cô bé nghèo khổ trong một gia đình vắng bóng người cha, cố gắng lắm mới vất vả chen chân được vào khoa Biên kịch của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Bất thình lình cuộc đời xảy ra biến cố lớn, cô trở nên lặng lẽ và gàn dở.
Thế nhưng, ai ngờ được rằng cô im lặng mấy tháng rồi bất ngờ nảy ra ý tưởng này?
Song, bà Nghê hiểu rất rõ, lý tưởng thì đẹp đẽ mà hiện thực lại phũ phàng, bà không thể hoàn toàn tin tưởng cháu gái chỉ vì con bé đột nhiên thay đổi thái độ. Ai biết được liệu có phải nó nông nổi nhất thời không.
Trong mắt bà nội loé lên sự sắc sảo, lại được gương mặt đã kinh qua năm tháng bể dâu tôn lên nét dịu dàng khác thường: “Tuy cháu và Lạc Lạc là cháu ruột của bà, nhưng nhìn tình hình hiện tại, dựa vào đâu để bà tin cháu đây?”
Khoé miệng Nghê Gia hơi cong lên, tự tin đáp: “Cháu muốn chứng minh với bà, bất kể là em trai cháu hay cháu, đều có đủ năng lực để thành công“.
“Ồ?” Bà Nghê nổi hứng, “Ở mặt nào?”
Nghê Gia hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh: “Với Nghê Lạc, cháu có trách nhiệm làm chị, cháu sẽ cố gắng thay đổi nó. Nếu sau này nó có năng lực tiếp quản tập đoàn là tốt nhất. Nhưng nếu nó không có hứng thú với việc này, ít nhất cháu cũng phải biến nó thành một người đàn ông đích thực, xứng với khí phách nhà họ Nghê, dù không làm cho tập đoàn của gia tộc cũng phải thuận lợi phát triển ở ngành khác“.
“Về phần cháu, cháu thích làm biên kịch phim, cháu không có đầu óc kinh doanh, cũng không am hiểu. Nếu Nghê Lạc không tiếp quản Vận tải Hoa thị, bà tặng quyền kinh doanh Vận tải Hoa thị cho cháu làm của hồi môn đi.”
Cô mỉm cười, vụt trở lên khí khái ngút trời: “Chỉ cần cháu kết hôn với một gia tộc mạnh thì có thể đảm bảo sự phát triển lâu dài của Hoa thị. Vốn bà không muốn cháu và em trai cháu làm Hoa thị lụn bại nên mới chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, nếu vậy chẳng thà cho cháu gái mình còn hơn. Bà, bà nói xem có đúng không ạ?“.
Bà Nghê giật mình, không ngờ tư duy của Nghê Gia bỗng sâu sắc như thế, hơn nữa mỗi câu cô nói đều chạm tới sâu trong lòng bà.
Điều làm bà đau đớn hơn cả chuyện tập đoàn của gia tộc không có người kế nghiệp, chính là hai đứa cháu không nên thân này.
Danh lợi tiền tài với bà chỉ là phù du. Thứ mà bà thật sự coi trọng, cũng là thứ mà thế hệ sau không được vứt bỏ, đó là khí thế và niềm kiêu hãnh phụ nữ Nghê gia nên có, là sự quang minh chính đại để đi đâu làm gì cũng có thể đội trời đạp đất, không thẹn với lương tâm.
Tuy thoáng động lòng, nhưng bà cũng không thể dễ dàng đồng ý, dù sao mọi thứ đều phải dựa trên thực lực.
Bà Nghê cười tủm tỉm: “Kết hôn? Hay cháu hợp ý cậu ấm nhà ai, muốn đi lấy chồng rồi?”
“Không đâu ạ.” Nghê Gia thành thật. “Thật ra với thân phận hiện giờ cháu khó xử lắm. Nếu lấy người bình thường thì không thể làm cho gia tộc càng lớn mạnh, nếu tìm đến mấy đám môn đăng hộ đối, người ta lại cho rằng cháu không được dạy dỗ, chỉ là tiểu thư rởm. Bây giờ các bậc trưởng bối của mấy gia tộc lớn đều qua lại thân thiết với bà, nên nếu muốn kết thông gia, người lên tiếng chỉ có thể là bà nội thôi. Nhưng trong mắt bà không thể chấp nhận dù chỉ là một hạt cát, nếu bà cảm thấy cháu không tốt, chắc chắn sẽ không nói hay về cháu.”
Bà Nghê càng lúc càng thấy thú vị, nếp nhăn ở khoé mắt thoải mái giãn ra: “Con bé này, bình thường nín thinh nhưng lúc nói chuyện hẳn hoi thì câu nào câu nấy đều đúng trọng tâm. Giỏi hơn mẹ cháu nhiều“.
Nghê Gia đã nghiêm túc suy nghĩ, trước đây cô sống hai mươi chín năm bị người ta đùa cợt, bị người ta vứt đi, được sống lại một lần nữa, với cô thứ thừa thãi nhất chính là tình yêu.
Cô không đủ khả năng để quản lý Hoa thị, em trai cô lại chẳng khá gì bãi bùn lầy, nhất định phải mượn sức của gia tộc khác mà dùng, mà làm vậy thì chỉ có cách kết thông gia.
Quay về chủ đề xem mắt, ở mặt này, cô hoàn toàn tin tưởng trưởng bối.
Với mắt nhìn của bà nội, bà nhất định sẽ tìm được cho cô môt người kế vị gia tộc lớn môn đăng hộ đối có thể làm chỗ dựa. Nếu sau này em trai cô biết đường quay đầu, có thể gánh vác trọng trách của Hoa thị là tốt nhất, còn không thì ít nhất cổ phần trong tay cũng không phải ngân phiếu khống. Sau này giao quyền kinh doanh cho người nhà, bản thân thì yên ả sống đến cuối đời, cũng tốt.
Quan trọng là, bất kể là gì, cô cũng phải tỏ ra tự tin và thanh nhã, đây mới là phong cách của Nghê gia.
Bà Nghê cười hoà nhã, thực ra, không phải bà chưa từng nghĩ tới chuyện cưới xin, chẳng qua gia tộc bà nhắm sẵn quá hiển hách thôi.
Với quan hệ lâu đời giữa bà và trưởng bối nhà bên ấy, việc kết thông gia chưa chắc đã là không thể. Nhưng mấy năm nay bên ấy luôn đường bước thênh thang, nhà họ Nghê lại gặp nhiều bất trắc, không người nối nghiệp, thêm nữa Nghê Gia gần đây mới trở về thân phận tiểu thư. Cứ như thế này mà đến đặt vấn đề, có chút nhục nhã giống như đang bán cháu gái,
Nếu Nghê Gia có cách gì để thu hút sự chú ý của ông cụ nhà kia thì tốt biết mấy, đám trẻ ngây ngô hồn nhiên dẫu sao vẫn tốt hơn bà già này phải mặt mo mở miệng. Có điều trước tiên không thể cho Nghê Gia biết việc này, để con bé thoải mái thể hiến sức quyến rũ vốn có của nó, đó mới là sự hấp dẫn thuần tuý tự nhiên nhất.
Bà Nghê ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng đã quyết.