Trương Hinh lại không phản ứng gay gắt đến thế mà chỉ đủng đỉnh nhét hai cục thịt cỡ 36D của mình vào áo lót, còn liếc nhìn Nghê Gia một cái mang vẻ khiêu khích.
Giống như đang nói, xin lỗi, người đàn ông này chảy mồ hôi như mưa trên người tôi đấy, cô đừng đau lòng quá nhé.
Sao hạng hai cũng chạy đến Masquerade, còn dính với Nghê Lạc, bảy tám phần là có động cơ đen tối rồi.
Nghê Gia ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ, chiếc váy xẻ cao mở rộng, để lộ đôi chân thon dài tuyệt đẹp, ngay cả Trương Hinh cũng phải xuýt xoa.
Cô thủng thẳng phì cười: “Nghê Lạc, cậu căng thẳng thế làm gì? Chúng ta ngủ với nhau mười tháng, nhưng trước giờ tôi chưa từng lấy việc này ra để nói gì cậu nhé!”.
Nghê Lạc đang luống cuống kéo khóa quần, nghe thấy câu này của Nghê Gia thì suýt nữa kéo hỏng cả khóa.
Nghê Lạc mặt mày xám ngoét như nuốt phải ruồi.
Trương Hinh thì tức đến tái mặt, Nghê Lạc đi với gái chưa bao giờ quá nửa tháng, sao cô nàng này lại có bản lĩnh thần thông thế?
Nhìn cô ta không hề giận dữ, ăn vận đẹp đẽ, khí chất dung mạo đều rất tuyệt, Trương Hinh cảm thấy vô cùng thất bại. Chẳng lẽ là đại tiểu thư môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã của Nghê Lạc?
Vất vả lắm mới câu được cậu ấm nhà giàu này, Trương Hinh cuống lên: “Nghê Lạc, chẳng phải anh nói anh không có người đàn bà nào khác sao?”.
Nghê Lạc đỏ mặt tía tai: “Cô ta không liên quan gì đến anh hết”.
“Nhưng vừa rồi cô ta nói cô ta đã ngủ với anh mười tháng, rốt cuộc cô ta là ai?”
Cậu sẽ mặt dày nói với chị gái diễn viên kia, cô gái đó là chị gái sinh đôi của cậu sao? Cậu sẽ mặt dày nói mười tháng đó là ở trong bụng mẹ sao?
Bẽ mặt quá!
Sao nhà cậu lại có sao chổi bay vào thế này?
“Nghê Lạc, anh làm em thất vọng quá!” Trương Hinh lập tức nước mắt ngắn dài, xách túi muốn lao ra ngoài.
“Hinh Nhi!” Giờ phút này Nghê Lạc như một người đàn ông trưởng thành, muốn đuổi theo người con gái mình yêu.
Nghê Gia sởn hết gai ốc, đổ thêm dầu vào lửa tiến về phía Trương Hinh, đổi thành giọng điệu ngây thơ non nớt của nữ sinh:
“Chị gái ơi, đã lăn lộn trường đời bao năm thế rồi mà còn đi dụ dỗ thiếu nam, chị có biết nhục không? Anh Nghê Lạc nhà tôi không phải đạo diễn cũng không phải nhà đầu tư, không cho chị lợi ích gì đâu.”
Trương Hinh vừa rồi quả thật cố ý để Nghê Lạc đuổi theo mình ra ngoài, đến lúc đó đi đâu con ranh này cũng không thể nhúng tay vào được. Nhưng câu nói này của Nghê Gia hoàn toàn dồn ép cô ta. Dù gì cô ta cũng là ngôi sao có tên tuổi, con ranh này đã nói thế, nếu cô ta còn ở lì đây không đi thì đúng là không biết nhục thật.
Nhưng cô ta còn ôm chút hi vọng rằng thấy cô ta bị uất ức nhiều như thế, Nghê Lạc nhất định sẽ đau lòng đuổi theo. Cô ta lao ra ngoài bằng tư thế đau thương gấp bội.
Như cô ta đoán trước, Nghê Lạc thật sự càng muốn đuổi theo.
Thế nhưng...
“Nghê Lạc, không được đi!” Giọng Nghê Gia nghe vừa giống làm nũng vừa giống oán trách, là nói cho Trương Hinh nghe. Song ánh mắt cô nhìn vào mắt Nghê Lạc vô cùng hung ác.
Quét chân một cái và đấm thêm một cú, cô giữ chặt lấy cổ em mình, đổ rầm xuống...
Thế là cậu chàng cao mét tám đành trơ mắt ra nhìn. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi là có thể bắt được bà chị ngôi sao kia, kết quả giữa đường nhảy ra một Nghê Gia, rồi bị cô đánh ngã xuống ghế sofa.
Nghê Lạc nổi điên muốn chết luôn cho rồi, cậu rất muốn một chưởng đánh bay Nghê Gia ở trên người mình!
Nhưng bây giờ đến nói cậu cũng không nói được hẳn hoi, chỉ có thể đau đớn kêu ư ử. Tuy sức Nghê Gia không lớn, nhưng động tác áp chế rất đúng chỗ, hai khuỷu tay bé nhỏ bắt chéo thành hình chữ thập kẹp lấy cổ Nghê Lạc. Cậu sắp bị mưu sát rồi!
Cậu thật sự không muốn sống nữa. Vì sao thằng cao to khỏe mạnh như cậu lại liên tục bị con người mảnh mai gầy gò là cô hết quật ngã, đá ngã lại đến đẩy ngã, đè ngã?
Mẹ ơi, Trái Đất nguy hiểm quá, cho con về sao Hỏa đi! Trương Hinh ra đến cửa, nhưng Nghê Lạc lại không đuổi theo giữ chặt lấy tay cô ta như cô ta nghĩ. Cô ta ngoái lại nhìn, suýt nữa thì chết vì tức.
Mình còn chưa đi mà hai kẻ kia đã đổ ập xuống ghế quấn quýt lấy nhau.
Đầu họ kề sát nhau, nhất định là đang hôn nhau say đắm, bàn tay tên nhóc Nghê Lạc còn đang bóp hông cô ta, đúng là đồ bạc tình. Còn chiếc váy xẻ cao của Nghê Gia hoàn toàn để lộ đôi chân dài trắng ngần đang quắp thẳng lên đùi Nghê Lạc, đúng là thứ đồ đàn bà lẳng lơ dâm đãng!
Trương Hinh căm giận nghiến răng, tức tối bỏ đi.
Đường Tuyên vừa đi tới, thấy Trương Hinh nổi giận đùng đùng bỏ đi, y lấy làm khó hiểu, đẩy cửa ra nhìn thử. Ồ, Nghê Lạc giỏi thật, lại có thể quấn lấy một cô gái có vóc dáng đẹp như vậy!
Đường Tuyên nheo nheo mắt, tuy chỉ thấy dáng, nhưng y vốn có nhiều năm kinh nghiệm tìm hoa vấn liễu, cô nàng này hẳn là một món hàng tốt.
Cổ mịn màng như đồ sứ, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm bằng một tay, quyến rũ nhất chính là đôi chân thon dài, nhẵn nhụi trắng trẻo...
Cô nàng này còn chủ động hạ gục cả cậu chủ dân chơi Nghê Lạc, Đường Tuyên gãi gãi cằm, loại con gái này mới nóng bỏng mới kích thích chứ!
Nghê Gia cảm thấy Trương Hinh đi rồi lại có người khác đến liền quay đầu sang nhìn, là Đường Tuyên.
Giờ cô mới lỏng tay ra, Nghê Lạc bị cô đè ở dưới đã ngạt thở đến nỗi hai má đỏ gay, lập tức sung sướng hít thở không khí, suýt ho mà chết.
Đường Tuyên kinh ngạc, xem tình hình này không phải vừa mới đắm đuối thì phải, nhìn kiểu gì cũng thấy giống mưu sát là sao?
Mặc kệ có phải mưu sát hay không, Đường Tuyên không mảy may quan tâm đến “anh em” Nghê Lạc. Ánh mắt y dán chặt vào Nghê Gia, không phải vì Nghê Gia có bề ngoài đẹp đến mức chó cũng phải ngoái nhìn như Tống Nghiên Nhi, cũng không phải vì Nghê Gia có nét đẹp hồn nhiên có thể dụ dỗ mọi gã đàn ông như Mạc Doãn Nhi.
Chỉ cần là một cô em khá khẩm một chút, Đường Tuyên sẽ nổi máu dê như thường.
Chưa kể Nghê Gia là mỹ nhân thứ thiệt, còn là một mỹ nhân bé nhỏ có cặp giò tuyệt đẹp làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Nghê Gia, Đường Tuyên đưa ra kết luận rất nhanh, cô nàng này còn gà lắm, bị Nghê Lạc chơi đùa đã đời rồi đá, nên mới đến đây gây rối. Đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu, Đường Tuyên nghĩ bụng, để anh đây an ủi tâm hồn bị tổn thương của thiếu nữ nào.
Nghê Lạc đứng dậy, cậu không muốn cãi nhau với Nghê Gia trước mặt Đường Tuyên, bèn sầm mặt đi thẳng ra ngoài.
Nghê Gia sững người, nếu để nó chạy mất, đêm nay cô đến đây công toi rồi. Cô nhanh chân chạy theo, kéo lấy tay cậu: “Nghê Lạc, cậu muốn đi đâu? Về với chị”.
Kiên nhẫn của Nghê Lạc đã chạm giới hạn từ lâu.
Các người nói xem, có thằng em nào lúc đến quán bar ân ái với bạn gái mới, bị chị gái ruột bắt được còn ngồi bên cạnh bình luận không?
Có bà chị nào lại giả vờ làm bạn gái của em trai để chọc tức bạn gái thật bỏ đi không?
Có bà chị nào lại đè thằng em ra bóp cổ suýt chết, còn làm người khác hiểu lầm rằng hai người đang thân mật không?
Mặt mũi của cậu thật sự đã bị ném đi hết lần này đến lần khác rồi.
Nghê Lạc thấy Nghê Gia còn kéo mình, cáu tiết, đột nhiên dùng sức, hất tay cô ra:
“Cút!”
Suy cho cùng Nghê Gia cũng là con gái, sức lực không bằng cậu, bị cậu hất lui về phía sau liên tục, suýt thì ngã, đúng lúc này được Đường Tuyên đứng sau lưng đỡ lấy.
Đường Tuyên rất vô liêm sỉ vòng tay quanh eo cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”.
Sắc mặt Nghê Gia khó coi, tức tối đẩy y ra, tiếp tục đuổi theo Nghê Lạc: “Nghê Lạc!”.
“Ấy!” Đường Tuyên thấy cô muốn chạy, túm lấy tay cô, “Nghê Lạc lăng nhăng lắm, chỉ có anh là chung tình thôi”.
Nghê Gia không thừa hơi nói nhiều, nhắm ngay vào dưới háng y, sút một phát!
“Á!” Đường Tuyên đau đớn thét một tiếng, mặt mũi trắng bệch bưng lấy bộ phận quan trọng, lăn lộn dưới đất.
Nghê Gia mặt lạnh như phủ một tầng sương: “Lần sau còn dám động tay động chân nữa, chị thiến”.
Nói xong, cô chạy ra ngoài đuổi theo Nghê Lạc.
Nghê Lạc bước nhanh vào bãi đỗ xe, tức như bị bò đá. Nói thật, ban đầu cậu cũng không thích Trương Hinh, nhưng Trương Hinh rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại là ngôi sao hạng hai, coi như có sự nghiệp thành công, mấu chốt là cô ta si tình với cậu.
Khi cậu và Liễu Phi Phi còn bên nhau thì Trương Hinh đã thích cậu. Liễu Phi Phi không khác gì Nghê Lạc, một chân đạp nhiều thuyền, trừ lúc trên giường thì chẳng có thùy mị nữ tính chút nào. Ngược lại, Trương Hinh thường xuyên gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, tâm sự tình cảm vân vân.
Thế tấn công ngọt ngào như thế là điều một người đàn ông khó chống đỡ. Trương Hinh rất ngoan, mọi việc đều nghe cậu, ngay cả khi cậu đến quán bar, người của công chúng như cô ta cũng theo sát không cãi nửa câu.
Nghê Gia làm cô ta giận dỗi bỏ đi, Nghê Lạc nhất thời không chấp nhận được.
Cũng không phải cậu có tình cảm sâu đậm gì với cô ta, nhưng một cô gái mọi việc đều thuận theo ý cậu, đột nhiên không đoái hoài đến cậu nữa, sẽ rất khó chịu.
Bất luận ra sao, cậu cũng phải đuổi theo đưa cô ta về nhà rồi hẵng nói.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói đáng ghét của bà chị chết bằm kia: “Nghê Lạc, cậu đứng lại đó cho chị!”.
Nghê Lạc đương nhiên không đứng lại!
“Cậu có tin chị sẽ đá cậu không hả?”
Nghê Lạc đương nhiên là tin!