Đám nắm nhỏ nhanh chóng lùi lại, cô giáo Diệp Tử không hiểu sao ngất xỉu lại không hiểu sao tỉnh được đang rất lo sợ trong lòng, nhưng nhìn thấy thứ “bọn bắt cóc” trói lại là một đống đồ chơi, trái tim cô hơi thả lỏng, đang định lặng lẽ thương lượng cách đối phó, đã thấy cô giáo Hoa Hoa cau mày đi về phía trước.
“Bạn nhỏ Thiên Linh Linh, con đừng kích động, mấy người muốn cái gì, chúng ta có thể từ từ thương lượng, nhất quyết đừng làm thương con tin!”
Đuôi lông mày của cô Diệp Tử co rút, đây là sự chênh lệch giữa người với người sao? Cô còn đang nghĩ nên làm cái gì, người ta đã nhập vai rồi.
Cô Hoa Hoa thật sự rất tập trung, hai mắt căng ra, hơi run môi, nếu cô Diệp Tử dám cam đoan đồng nghiệp của mình không có vấn đề về đầu óc, cô chắc chắn sẽ cho rằng cô Hoa Hoa giống như mấy túi nhỏ kia, đều cho rằng đồ chơi bị súng nước bắn chết được.
“Thứ ông đây muốn rất đơn giản!” Đôi mắt to của Thiên Linh Linh như kẻ eyeliner nhìn thẳng về phía Vạn Vạn Tuế, “Ông đây muốn con bé!”
Vạn Vạn Tuế còn chưa động đậy, ngôi sao điện ảnh nhỏ Thịnh Chi Chi đứng ở “ngoài năm trăm dặm” đã bay bay lắc lắc đi đến, chắn trước mặt Vạn Vạn Tuế, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mở miệng nhỏ: “Tôi sao?”
“…” Thiên Linh Linh dằn một bụng tức, chỉ qua bên cạnh một chút, dùng ngón tay trỏ vào Vạn Vạn Tuế phía sau Thịnh Chi Chi, “Nó!”
Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi chìm đắm trong kịch bản của mình, nhón chân nhỏ, thương cảm mà xoay hai vòng, vừa đúng lúc lại đối diện với đầu ngón tay của Thiên Linh Linh một lần nữa: “Chi Chi đã biết, Chi Chi bằng lòng hi sinh bản thân đổi lại sự bình an cho mọi người.”
“Nó nó nó!” Thiên Linh Linh tức giận đến nỗi chỉ điên cuồng, đầu ngón tay để lại bóng mờ trong không trung.
Thịnh Chi Chi giành suất diễn không chừa một ai lúc thì xoay tròn một cái, lúc thì nhảy mạnh một cái, bướng bỉnh khiến cho Thiên Linh Linh lần nào cũng chỉ vào mình.
“A a a!” Thiên Linh Linh giận đến nổ tung, rít gào như ác long, khóa chết mục tiêu, “Ông đây muốn cái đứa có dáng người duyên dáng như ông đây!”
Dáng người duyên dáng như Thiên Linh Linh?
Thiên Linh Linh ngạo kiều mà ưỡn thẳng cơ thể nhỏ béo lùn ục ịch của mình, giang tay nhận lại ánh mắt khiếp sợ của các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ, cùng với cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử.
Ông đây là duyên dáng! Ông đây là thướt tha!
Lúc này bạn nhỏ Thịnh Chi Chi hừng hực dục vọng biểu diễn cũng phải tâm phục khẩu phục lùi xuống.
Dù sao “duyên dáng” giống Thiên Linh Linh trừ Vạn Tuế thì không còn người nào khác.
“Mày đi cùng ông đây, ông đây sẽ thả chúng nó!” Mặt Thiên Linh Linh dữ tợn, cô ta cho rằng vẻ mặt hiện giờ của mình hù chết mười đứa cũng không có vấn đề gì, nhưng cô ta căn bản không biết vẻ ngoài của mình đáng yêu thế nào, cho dù nhe răng trợn mặt vẫn dễ thương đến nỗi khiến người ta muốn ôm cô ta mà ra sức véo.
“Nếu mày không muốn…” Thiên Linh Linh lạnh lùng cười, bắt lấy hai chân của Ultraman, hung hăng bẻ, “Ông đây sẽ tàn nhẫn mà tra tấn nó như vầy!”
“Traman!” Nhìn Ultraman xoạc chân, trái tim nhỏ bé của Vạn Vạn Tuế bị vo thành một cục.
Mấy túi sữa nhỏ khác cũng bị sự tàn nhẫn của Thiên Linh Linh làm cho hoặc là tức hoặc là sợ tới mức vành mắt đỏ hồng.
Hai bên chân tình thật cảm, cô Diệp Tử mém chút nữa đã phì cười, nhưng cô nhịn xuống, quay đầu muốn nhìn cô giáo Hoa, cô Hoa Hoa đang nước mắt doanh tròng mà ghé lên đầu vai cô: “Hu hu hu, quá tàn nhẫn, tôi không dám nhìn.”
Hiện giờ cô Diệp Tử có hơi không dám đảm bảo cho đầu óc của đồng nghiệp.
“Được, tôi đồng ý.” Vạn Vạn Tuế không thể nhìn Ultraman chịu khổ, nghiêm mặt nhỏ, chân ngắn nhỏ bước ra, còn chưa đặt chân xuống đã bị người khác ôm lấy.
“Điềm Điềm không muốn Vạn Tuế đi! Điềm Điềm không muốn Vạn Tuế đi!” Điềm Điềm khóc rối tinh rối mù, ôm chặt lấy cái bụng nhỏ của Vạn Tuế.
“Đừng đi.” Phó Tinh Thần kéo một bên cổ tay áo của Vạn Tuế.
“Đại ca.” Hugo kéo bên kia, vẻ mặt đau khổ, từ trước tới giờ cậu chưa từng hận mình không mạnh mẽ đáng sợ giống anh trai như hiện giờ, cậu không biến thân, không săn thú, ngay cả răng nanh cũng thường xuyên quên thu lại như thế nào, cậu cho rằng cậu có thể luôn lười biếng như vậy mãi cũng không thành vấn đề gì.
Hôm nay cậu lại phát hiện, người mình muốn bảo vệ nhất cũng không bảo vệ được.
“Thâm Thâm nghĩ cách.” Khuôn mặt nhỏ của Thâm Thâm đỏ bừng, lấy tốc độ tư duy trước nay chưa từng có suy nghĩ cách giúp Vạn Tuế.
Bạn nhỏ Ung Ân không nói gì, nhưng điều khiển xe lăn ngang qua trước mặt Vạn Vạn Tuế, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Thiên Linh Linh.
Những bạn nhỏ khác cũng đều không thể kiềm chế cảm xúc lao nhanh trong lòng, hô lên, có thể ôm được ở đâu là ôm khiến cho Vạn Vạn Tuế bị ôm kín mít, sau đó cùng nhau khóc lớn.
Thiên Linh Linh bị đám nắm nhỏ này khóc đến tâm phiền ý loạn, dùng súng bắn nước hung hăng đè lên Ultraman, khiến cho nó nghiêng đầu, rống to: “Câm miệng hết cho ông đây! Ông đây giết con tin bây giờ!”
Tiếng khóc của đám nắm con lập tức nhỏ đi một khoảng lớn.
“Yên tâm, tớ sẽ không sao.” Vạn Vạn Tuế rất bình tĩnh, đem đám nắm nhỏ nên nâng dậy thì nâng dậy, nên lôi ra thì lôi ra, trên mặt cô thịt múp míp, nhưng không biết vì sao, mọi người nhìn gương mặt nhỏ bụ bẫm của cô lại tự nhiên có cảm giác tin tưởng vô hình.
Thiên Linh Linh chăm chú nhìn tình thế ở phía đối diện, cảm thấy cuối cùng cũng sắp đại công cáo thành, nhịn không được khoe khoang mà lắc đầu.
Nhưng cô ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Vạn Vạn Tuế thấy các bạn đã ngừng khóc một chút, xoay người, vừa định cất bước một lần nữa, trước mặt chợt xuất hiện một cô bé nhỏ đen mặt.
“Vạn Vạn Tuế! Cậu đừng có mơ bản thân sẽ làm anh hùng!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tức giận.
Vạn Vạn Tuế dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hi sinh bản thân để đổi lấy sự an toàn của mọi người.
“Bổn tiểu thư không cho phép!” Đại tiểu thư Hạ Vị mãn nâng cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ ra sức đẩy Vạn Vạn Tuế về, sau đó xoay người, nâng cằm bước catwalk về phía Thiên Linh Linh.
“Bổn tiểu thư là cô chủ duy nhất của tập đoàn nhà họ Hạ!” Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn xoay người đứng cạnh Thiên Linh Linh, dùng ánh mắt cao ngạo quét một vòng qua Vạn Vạn Tuế và mấy đứa nhóc khác, đặt súng bắn nước của Thiên Linh Linh lên đầu mình, “Trói bổn tiểu thư, có tiền.”
Thiên Linh Linh làm ra biểu cảm “mày là ai thế?” nghiêng đầu nhìn Hạ Vị Mãn, đảo mắt xem thường, ném Hạ Vị Mãn về: “Ông đâu cũng chả lạ gì, ông đây cứ muốn Vạn Vạn tuế.”
Cô tiểu thư Hạ Vị Mãn lăn lông lốc trở về, dù không bị thương ở đâu, nhưng tâm hồn đã chịu kích thích cực lớn, xoẹt một cái bò dậy, thở phì phò mà dậm chân: “Vậy mà cô lại không cần bổn tiểu thư, bổn tiểu thư muốn thuê vệ sĩ hoàng gia, bắt hết mấy người lại!!!”
Thiên Linh Linh không quan tâm đến con bé, chờ Vạn Vạn Tuế đi qua, nhưng những nắm nhỏ đã nhận được linh cảm từ Hạ Vị Mãn, để một cái nắm con khác ôm lấy Vạn Tuế, tự mình chạy bình bịch tới tìm Thiên Linh Linh:
“Tớ là Điềm Điềm tuy Điềm Điềm không biết.” Chất giọng non nớt của Điềm có chút khiếp đảm, nhưng vẫn rất kiên định mà đưa súng bắn nước của Thiên Linh Linh đối diện với mình, “Nhưng sau khi cậu trói Điềm Điềm lại, Điềm Điềm có thể học, nhưng cậu phải cho Điềm Điềm ăn no, để Điềm Điềm nghỉ ngơi đủ, bằng không Điềm Điềm sẽ không thể học được.”
Cái gì không biết? Còn phải cung phụng mày học tập? Thiên Linh Linh tức giận cũng ném Điềm Điềm về.
“Tôi là Phó Tinh Thần, tôi là thiên tài.” Phó Tinh Thần lạnh lùng đứng trước mặt Thiên Linh Linh, “Trói tôi lại, mỗi ngày tôi sẽ dạy học cho cậu, mỗi ngày làm bài tập cho cậu. Nếu cậu không tìm được ba mẹ, tôi còn có thể dùng kỹ thuật hacker tìm ba mẹ giúp cậu.”
Còn muốn dạy bù mỗi ngày cho cô ta? Làm bài tập? Còn tìm mẹ cho cô ta? Thiên Linh Linh à hú một tiếng, đá Phó Tinh Thần về.
“Tớ là Thâm Thâm, tớ là nhân sâm trăm năm.” Thâm Thâm chậm chạp đi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng ngại ngùng, “Trói Thâm Thâm lại, mỗi ngày Thâm Thâm có thể cho cậu liếm Thâm Thâm một cái.”
Liếm mày cái con yoyo! Thiên Linh Linh một chân đạp Thâm Thâm về.
“Tớ nà Hugo, tớ nà ma cà rồng.” Hugo cũng lặng lẽ bày thân phận của mình ra, còn muốn cho Thiên Linh Linh nhìn răng nanh của mình một cái, nhưng hôm nay không biết răng nanh của cậu xảy ra vấn đề gì, không hiện ra được, cậu bé cười xấu hổ với Thiên Linh Linh, nói thẳng tác dụng của mình, “Trói tớ lại, tớ có thể giới thiệu cậu cho anh trai tớ, để anh ấy giúp cậu làm lưu thông máu bị ứ.”
Thông cái bình sữa ứ cái núm vú cao su! Thiên Linh Linh à hú một hơi bắn Hugo về.
Bạn nhỏ ngôi sao diễn kịch Thịnh Chi Chi lại tìm được cơ hội biểu diễn, di chuyển ba bước thì dừng, năm bước thì quay đầu, diễn nội tâm vô cùng phong phú đầy đủ, đưa nội tâm trước khi hi sinh của mình giãy giụa, không giãy giụa, giãy giụa, lại không giãy giụa, lại giãy giụa… biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, Thiên Linh Linh nhìn vậy thì kêu chán ghét một tiếng, cho nên Thịnh Chi Chi vừa mới đi đến bên cạnh cô ta, cô ta đã đen mặt ném Thịnh Chi Chi trở về.
Điều này nói rõ ràng, đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan sẽ không tùy tiện làm hại kẻ yếu, động tác ném đám nắm con trở về nhìn qua thì hung dữ, nhưng thực tế đều ẩn giấu pháp lực, khiến đám nhãi con khi rơi xuống đất sẽ không bị thương.
Nhóm túi sữa nhỏ một người nối tiếp một người chạy đến trước mặt Thiên Linh Linh báo tài nghệ, lại một người nối tiếp một người lăn về, lửa giận của Thiên Linh Linh càng ngày càng đầy, cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Wa ya! Ông đây nói muốn Vạn Vạn Tuế thì phải là Vạn Vạn Tuế, người khác mà qua đây, ông đây có thể sẽ đại khai sát giới đấy!”
“Không sao.” Vạn Vạn Tuế vỗ đám nắm nhỏ nhào đến ôm mình, “Chờ tớ, tớ sẽ trở về.”
“Vạn Tuế!” Điềm Điềm lớn tiếng gọi tên Vạn Tuế, kéo cô không chịu buông tay.
“Đáng giận!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thế mà cũng lau nước mắt, “Bổn tiểu thư vậy mà lại không đáng giá để bắt cóc như Vạn Tuế, đám bắt cóc đó đúng thật là mắt mù.”
Vạn Vạn Tuế bước chân ngắn nhỏ giữa con đường đưa tiễn cô bé của đám nắm con, phía sau là Điềm Điềm tay Nhĩ Khang*.
Tất cả tư vị bốc lên trong lòng Vạn Vạn Tuế, cô còn nhỏ không nói rõ được đây là cảm xúc gì, nhưng có một giai điệu bi thương trầm lắng tự động hiện lên trong đầu cô, cô bé không nhớ rõ đã nghe qua giai điệu đó ở đâu, nhưng cô biết, cái đó hẳn là khúc đưa tiễn mình tự đưa cho bản thân.
Vạn Tuế nghiêm mặt, nâng tay ngắn nhỏ, một tay giơ ngang, một tay đặt phía sau, đôi chân nhỏ ngắn ngủn cực kỳ có cảm giác nghi thức mà dùng sức nâng cao, mỗi bước đều nghiêm túc đạp lên âm tiết từ trong miệng cô bé đang trịnh trọng hát: “Cộp! Cộp cộp cộp! Cộp! Cộp cộp cộp!”
Giai điệu quen thuộc gợi lên ký ức của đám nắm nhỏ, tuy là nhất thời chúng cũng không nhớ nổi rốt cuộc đây là bài gì, nhưng mọi người đều bị Vạn Vạn Tuế lây nhiễm, vừa mắt chứa lệ nóng nhìn Vạn Tuế, vừa cùng hát lên theo với cô: “Cộp! Cộp cộp cộp! Cộp! Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!”
Cô giáo Diệp Tử cau mày suy nghĩ một hồi, sáng tỏ thông suốt.
Bài Vạn Vạn Tuế hát không phải là bài đưa tiễn gì, mà là ––––
“Hành khúc đám cưới*”.
*Bài “Hành khúc đám cưới” này chính là bài chúng ta thường nghe thấy trong đám cưới đó, giai điệu là “tằng tăng tăng tăng, tằng tắng tằng tăng.” =))))))