Bữa chính vừa kết thúc, tổ chức quốc tế đồ ngọt của các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ nhà trẻ Đế Quốc lập tức bắt đầu, cô giáo Hoa Hoa đã tập mãi thành quen với trường hợp này.
Có đứa thì mang đồ ngọt được đầu bếp nổi tiếng thiết kế riêng tạo sự hứng thú cho các bé nhỏ, không chỉ ăn ngon, còn cực kỳ đẹp, trong đó đặc biệt nhất chính là đồ ngọt thực vật mà bạn nhỏ Thâm Thâm mang đến, làm ra vô cùng chân thật, hoa rồi nhụy hoa, lá cây đều có thể nhìn ra rõ ràng, hơn nữa hương vị đặc biệt đặc biệt ngon, vừa lấy ra, mùi hương thơm dịu bay khắp bốn phía, giết thành một đường lớn từ trong vô số mùi hương.
“Oa! Thâm Thâm, đồ ngọt của cậu thật… Tí tách…” Hugo từ bên cạnh thò cái đầu tròn nhỏ ra, lúc đầu còn có thể nói năng rõ ràng, sau đó chỉ còn lại tiếng chảy nước miếng.
“Đây là chú nhỏ làm cho Thâm Thâm.” Thâm Thâm chậm chạp nói, không ngừng móc ra nhiều đồ ngọt hơn từ trong cái bao nhìn qua không lớn bao nhiêu, hào phóng mà chia cho các bạn nhỏ vây quanh đang chảy nước miếng.
“Tớ không ăn không ăn.” Tiểu điện hạ ma cà rồng trước mắt trừ máu người ra thì cái gì cũng ăn vẫn nhớ rõ mình là ma cà rồng quý tộc rụt rè, vừa lắc đầu nhỏ từ chối, vừa nhận đồ ngọt Thâm Thâm đưa qua.
Chú nhỏ của Thâm Thâm thoạt nhìn lười biếng lạnh nhạt vừa làm cơm đã không thu lại được sức mạnh Hồng Hoang, chẳng những cho Thâm Thâm mang đi chia đủ cho các bạn khác, còn cố ý làm một phần cho các giáo viên, Thâm Thâm chia điểm tâm cho các bạn xong, cẩn thận ôm phần chú nhỏ dặn dò cậu nhóc đưa cho giáo viên đến trước mặt cô giáo Hoa Hoa, chậm chạp giơ lên: “Cô ơi, cô ăn đi.”
Cô Hoa Hoa thực ra cũng đã ngửi thấy mùi đồ ngọt mà bạn nhỏ Thâm Thâm mang đi, lén nuốt nước miếng vài lần, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ Thâm Thâm đưa bánh ngọt tới cho mình, cô vẫn dịu dàng từ chối: “Cảm ơn bạn Thâm Thâm, nhưng cô đã ăn no rồi, Thâm Thâm cứ ăn đi.” Cô giáo Hoa Hoa vừa nói, vừa dùng động tác khoa trương mà các bạn nhỏ thích nhất sờ vào bụng mình, ý bảo mình đã đầy bụng rồi.
Bạn nhỏ Thâm Thâm bị từ chối cũng không rời đi, cô giáo Hoa Hoa nhìn cậu bé, lúc đầu còn không nhận ra được nhóc này đang làm gì, cho đến khi nhìn thấy cậu nhóc như con lười trong phim hoạt hình, chu miệng lên cực kỳ chậm thì cô mới phản ứng lại, cậu đang làm nũng.
“Cô không ăn, Thâm Thâm không vui.”
Cô giáo Hoa Hoa đương nhiên sẽ không làm mấy đứa bé không vui, suy nghĩ, rồi nhận lấy hộp trong tay bạn nhỏ Thâm Thâm, sau đó lấy ra một cái cọng cỏ nhỏ dài ngả đầu, bụ bẫm kẹp trên đầu Thâm Thâm, rồi lấy gương nhỏ ra cho cậu nhóc thấy hiệu quả: “Đây là đồ cô tự làm vào giờ học thủ công, cho Thâm Thâm, cảm ơn Thâm Thâm đã chia bánh ngọt cho cô.”
Lúc đầu Thâm Thâm còn chưa có biểu cảm gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, dùng tay nhỏ che miệng lại: “Oa! Hoa Hoa!’ Cỏ nhỏ không đẹp, giống như Hoa Hoa của cậu.
“Thâm Thâm thích không?” Cô giáo Hoa Hoa cười tủm tỉm hỏi.
“Thâm Thâm… Thích…” Bạn nhỏ Thâm Thâm mà càng vui thì sẽ nói chuyện càng chớp, nhìn không chớp mắt vào gương, sau đó lắc lắc đầu nhỏ, khiến cọng cỏ nhỏ mum múp lắc lư theo, nhưng khi cậu mới trở về chỗ ngồi, Hoa Hoa đang phơi nắng trong chậu cây lập tức nổi giận, dùng ngôn ngữ hoa mà các bạn nhỏ khác không nghe hiểu tức giận chỉ Thâm Thâm có bạn thân khác ở bên ngoài, còn mang về, làm nó bực bội.
Còn có bạn nhỏ khác mang theo đồ ngọt trẻ em vẽ nhân vật hoạt hình từ nguyên mẫu, quản gia nhà Hoàng Phủ dẫn người khiêng vào một cái bánh kem Transformers cao nửa thước, khiến các fan transformers của lớp Cua Nhỏ kích động muốn chết.
Đám fans coi náo nhiệt xong đi qua chỗ ngồi của Phó Tinh Thần, nhìn thấy cậu không lấy hộp cơm ra, không khỏi tò mò: “Phó Tinh Thần, cậu mang đồ ngọt gì vậy? Vì sao không lấy hộp cơm ra vậy?”
Phó Tinh Thần đang giả bộ đọc sách vành tai khẽ đỏ, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng: “Tớ không thích ăn đồ ngọt.”
“Oa! Phó Tinh Thần thật ngầu đó!” Các bạn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, căn bản không chú ý đến trong lời nói của bạn nhỏ Phó Tinh Thần có sự chột dạ, còn coi cậu thành thần tượng, “Chờ khi chúng tớ 4 tuổi rồi, chúng tớ cũng muốn giống như bạn Phó Tinh Thần trưởng trưởng trưởng…”
“Trưởng thành.” Phí Tinh Thân bổ sung cho người bạn không nắm vững từ vựng.
Các bạn nhỏ lại càng sùng bái cậu, nhưng cả đám đều chỉ là đám nhóc cuồng ăn, sùng bái thì sùng bái, vẫn là cơm quan trọng hơn, cho nên vội vàng à à hai câu thì tản ra.
Phó Tinh Thần chờ đến khi không còn ai mới lén mở cái túi lớn đặt ở một bên ra.
Thật ra Mặt Trời Dài có làm đồ ngọt cho cậu, hơn nữa Mặt Trời Dài còn theo chân đầu bếp học hỏi, đích thân làm cho cậu.
Mặt Trời Dài ở trên chiến trường không ai địch nổi, ở trong phòng bên cũng có thiên phú hơn người, nhưng…
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần mở hộp cơm ra một chút, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nhìn vào trong, Little Pony hồng phấn đang nhìn cậu từ trong đám mây cầu vồng, ngựa nhỏ rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt ngựa đáng lẽ ra không có biểu cảm lại xuất hiện cùng người làm một cách kỳ dị, cũng chính là hình tổng tài bá đạo Phó Sâm mỉm cười tà mị.
“Oa!” Lại có một đứa bé khác phát ra tiếng kêu kinh ngạc, người gây ra cuộc xôn xao lúc này chính là đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cô bé khoa trương còn hào khí tận trời lần này cũng vung tiền như rác, đi ở tuyến đầu vung tiền, dùng số tiền lớn mời nhà làm bánh ngọt nổi tiếng đến từ nước ngoài làm đồ ngọt hot nhất hiện nay cho nó –––– kem Thổ Nhĩ Kỳ.
Người đàn ông để râu thành thạo mà dùng cái muỗng thật dài trong tay vừa tạo hình hoa văn, vừa múc kem vị chuối ra, điểm thêm vài lát chuối, đưa cho bạn nhỏ bên cạnh, bạn nhỏ nhận lấy theo bản năng, nhưng cây kem đang vào tay như mọc cánh mà bay đi cái vèo, bạn nhỏ nhận lấy kem ngây ra, cho rằng đã rớt xuống đất nên nhanh chóng cúi đầu tìm.
“Ở bên trên đó!” Một đứa bé khác nhắc nhở cậu bé, nó ngẩng đầu, nhìn thấy kem còn đang ở trên cái muỗng dài, ngạc nhiên mà hô lên, “Oa! Đồ ngọt bạn Hạ Vị Mãn mang đến chơi vui quá!”
“Vạn Tuế, cậu muốn tới thử một chút không?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thực ra không quan tâm đến người khác, mời người làm kem Thổ Nhĩ Kỳ tới đây vốn là vì Vạn Vạn Tuế, cô bé muốn nhìn thấy bộ dạng sốt ruột vì không lấy được kem của Vạn Vạn Tuế.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn hếch cằm, tự tin đầy mình, cô bé đã thử qua ở nhà trước rất nhiều lần, không bắt được một lần nào hết, nó đã làm không được thì chắc chắn Vạn Tuế cũng không làm được!
“Được.” Vạn Vạn Tuế cũng cảm thấy rất hứng thú với cây kem bay tới bây lui, dạng chân ngắn nhỏ, hết sức chăm chú mà nhìn thẳng vào thợ làm kem Thổ Nhĩ Kỳ, chỉ vào kem vị anh đào.
Thợ kem đã làm nghề vài chục năm lại lần đầu tiên cảm nhận được áp lực công việc.
“3Q*.” Vạn Vạn Tuế đặt tay lên bụng hành lễ với thợ thủ công.
*Đồng âm với từ “thank you”, nghĩa là cảm ơn.
Người làm kem được cảm ơn cũng thả lỏng, cười tủm tỉm mà dùng tiếng Trung sứt sẹo đáp: “Không khách sáo! Không khách sáo!” Sau đó bắt đầu biểu diễn.
Thợ thủ công sở dĩ là thợ thủ công, bởi tay nghề tỉ mỉ chỉ là một mặt, bản thân cũng phải theo đuổi trình độ rất khắc nghiệt, tuy hôm nay đối tượng phục vụ của anh ta chỉ là một đám nhóc ba tuổi rưỡi, nhưng anh ta không hề lơi lỏng một chút nào, đặc biệt là khi cảm nhận được khí chất kẻ cả sinh ra từ trên người Vạn Vạn Tuế, lúc anh ta làm kem cho Vạn vạn Tuế lại đặc biệt biến hóa đa dạng.
Muỗng dài bởi vì tốc độ quá nhanh mà trở thành bóng mờ, cuối cùng dừng trước mặt Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế cũng hết sức nghiêm túc, đôi mắt không chớp, chỉ đợi giây phút này, lấy khí thế trộm chuông sét đánh không kịp bịt tai mà vươn cánh tay ngắn nhỏ ra.
Các bạn nhỏ đều nhìn ra đây là cao thủ đang so chiêu, đều không tự chủ mà ngừng thở.
Nhưng gừng càng già càng cay, tuy Vạn Vạn Tuế đã rất nhanh, nhưng nhà làm kem nọ càng nhanh hơn, cái muỗng giơ lên được tức là Vạn Vạn Tuế đã vồ hụt kem.
“Muahaha ~” Cô tiểu thư Hạ Vị Mãn vô cùng hài lòng, che miệng đắc ý mà cười ra tiếng.
Người thợ thủ công Thổ Nhĩ Kỳ cũng vô cùng hài lòng, đang chuẩn bị làm như lúc trước, vào lúc đưa kem cho Vạn Vạn Tuế, đôi mắt anh ta đột nhiên mở to.
Nắm tay nhỏ dừng ở giữa không trung của Vạn Vạn Tuế mở ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là quả anh đào mà người thợ thủ công rắc lên trên kem anh đào.
Các bé khác đều há to miệng.
Điềm Điềm nhảy lên rất cao, hét lên đầu tiên: “Vạn Tuế Vạn Tuế!”
“How?!” Người thợ Thổ Nhĩ Kỳ làm ra vẻ mặt khó mà tin được, một đứa bé ba tuổi rưỡi sao có thể nhanh như vậy, chuẩn xác như vậy, chẳng lẽ là…
“Chinese KungFu.” Sợ Vạn Vạn Tuế nghe không hiểu, anh ta còn dùng tiếng Trung nói một lần, “Kungfu Trung Quốc?”
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế cao thâm khó dò, không có ai biết rằng, một chiêu này của cô là luyện từ việc cầm muỗng, nghe ông chú Thổ Nhĩ Kỳ nói là kungfu Trung Quốc, cô nâng tay lên đẩy mũi nhỏ một cái, bắt chước Lý Tiểu Long hét một tiếng: “À hú ~”
“À hú!” Nhà làm kem Thổ Nhĩ Kỳ hưng phấn, bị đứa bé ba tuổi rưỡi bắt được anh đào tuy khá thất bại, nhưng là trải nghiệm thật mới mẻ, hơn nữa còn chứng minh được người Trung Quốc đều biết kungfu, về nhà có thể khoe với vợ, anh ta rất vui vẻ.
Các bạn nhỏ cũng à hú theo.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sắp tức xỉu, nhìn Vạn Vạn Tuế được các bạn vây quanh hoan hô, dù không cam lòng nhưng lại không thể không chịu thua, tức giận mà ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Vạn Tuế, nhìn nó lấy đồ ngọt của mình.
Hôm nay Vạn Tuế đeo cái bọc rất lớn, nhưng cô bé không vội mở ra, mà ráp bàn của mình và Điềm Điềm cạnh nhau, hôm nay cô muốn xin đồ ngọt của Điềm Điềm.
Điềm Điềm đã sớm chuẩn bị xong, cột một cái yếm hồng phấn chờ Vạn Tuế đặt đồ ăn lên.
Thứ Vạn Tuế lấy ra đầu tiên là một cái hộp lớn, còn chưa mở hộp ra đã truyền đến tiếng khẩu hiệu trào dâng: “Người cơm khô, hồn cơm khô, người cơm khô là người bề trên!”
Có thể nói đây là truyền thống lâu đời của cơm hộp nhà Vạn Tuế, cho nên cũng không ngoài ý muốn.
Khiến đám trẻ há to miệng chính là, chiếc hộp hé mở lộ ra một thứ.
Đó là một thứ trắng như cái bồn rửa tay của chúng, màn thầu lớn trắng trẻo.
Các bạn nhỏ chưa từng thấy qua cái màn thầu nào lớn như vậy, hơn nữa màn thầu nhìn qua còn rất mềm rất đàn hồi, ăn một vòng đồ ngọt vừa ngọt vừa ngấy khác, bọn chúng lại sinh ra cảm giác thèm ăn với cái màn thầu lớn nhìn cực kỳ thanh đạm mộc mạc này.
Cô tiểu thư Hạ Vị Mãn coi thường cái màn thầu lớn này, hừ một tiếng: “Nhà ai mà dùng cái này làm đồ ngọt chứ?”
“Đồ Vạn Tuế mang đến nhất định ăn rất ngon, cậu đừng có mà ăn không được màn thầu thì nói màn thầu không ngọt!” Big fan Điềm Điềm của Vạn Tuế lập tức đánh trả.
Vạn Vạn Tuế không cãi nhau với Hạ Vị Mãn, đặt cái màn thầy lớn ở giữa cái bàn của cô và Điềm Điềm, sau đó lại móc từ trong cái bọc lớn ra hai cái đĩa, còn có hai bộ dao nĩa dùng để ăn đồ Tây dành cho trẻ em đặt lên bàn.
“Không nói với cậu, dù sao cậu cũng không ăn được!” Điềm Điềm nhìn thấy vậy cũng không để ý tới Hạ Vị Mãn, quay đầu, có nề có nếp mà cầm lấy dao nĩa cùng Vạn Tuế, bắt đầu ăn màn thầu thật thanh nhã.
Bọn trẻ chưa từng thấy người nào ăn màn thầu như vậy, bị đổi mới bằng tri thức kỳ quặc, cũng không hiểu sao mà đi tới.
“Ai ăn màn thầu lại dùng dao nĩa chứ?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tức giận đến dậm chân.
Vạn Vạn Tuế vẫn không để ý cô bé như cũ, móc tiếp một cái bình sữa rất lớn từ bọc đồ, đây còn chưa xong, cô còn lấy ra một thứ nhìn hơi kì kì từ trong bọc, đồ vật kia có một cái bệ, trên bệ còn có một cái trụ chống lên, đầu trụ nối với một cái xe đẩy, nhìn như là một xe lắc trẻ con, nhưng nhỏ hơn nhiều.
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc mà đặt bình sữa lên xe đẩy.
Các bạn nhỏ thảo luận sôi nổi, không biết Vạn Vạn Tuế đang làm gì.
Vạn Vạn Tuế lấy thứ cuối cùng ra từ trong bọc đồ, là hai cái cốc mini có chân dài, cô và Điềm Điềm mỗi người một cái.
“Tớ biết rồi!” Có một bạn nhỏ nhìn ra được manh mối, hưng phấn giơ tay lên, chỉ vào cái xe lắc cắm bình sữa mini, “Ba của tớ bình thường uống rượu vang đỏ đều là cầm nguyên chai nốc, nhưng mỗi lần có người tới nhà của tớ, ông ấy đều sẽ lấy một cái máy ra, cắm rượu vang đỏ lên trên, để cái máy kia lắc rượu vang đỏ! Ba tớ nói, rượu vang đỏ lắc lên càng say lòng người!”
Đứa bé này thật thông minh, đoán không sai một chút nào hết, Vạn Vạn Tuế ấn chốt mở cái xe lắc mini kia, xe lắc lập tức lắc bình sữa theo tần suất.
Bạn nhỏ rất hâm mộ: “Sữa được lắc qua một chút cũng rất say lòng người!”
Cô giáo Hoa Hoa ở trên bục giảng, nhìn Vạn Tuế và Điềm Điềm vừa ưu nhã cắt màn thầu, vừa chờ sữa “thở” mà nhịn không được khóe miệng giật giật, khóe miệng cô giật rõ là hơi sớm, chỗ tinh túy nhất của xe lắc, không phải là nó sẽ khiến các bạn nhỏ lắc theo, mà khi nó đong đưa sẽ phát ra bài đồng dao ma tính cực kỳ tẩy não.
Dù xe lắc sữa của Vạn Vạn Tuế nhỏ, nhưng điểm tinh túy vẫn còn đó, sau khi lắc một lúc, bắt đầu blingbling tỏa đèn màu, một giọng nữ vui vẻ hát lên bài đồng dao kinh điển: “Ba ba! Của ba ba! Gọi là gì?”
*Bài hát tên là “Jiāzú gē”, các bạn có thể lên youtube nghe thử, đúng là khá… tẩy não
Trong đầu cô giáo Hoa Hoa cũng hát lên theo: “Ba ba! Của ba ba! Gọi là ông nội ~”
Đám trẻ lớp Cua Nhỏ làm gì có cơ hội được chơi xe lắc, bọn chúng cũng chưa từng nghe qua bài đồng dao này, nhưng nhạc trẻ con được đám trẻ con nghe đã lập tức giam trái tim của chúng làm tù binh, khiến chúng quơ chân múa tay ngân nga theo.
Cô Hoa Hoa cho rằng bài đồng dao này sẽ kết thúc thật bình thường, nhìn sự nhiệt tình hát các bạn nhỏ tăng vọt, cảm thấy đây là cơ hội để dạy các bé nhận biết vai vế, cho nên cô vỗ tay, chuẩn bị cùng hát câu tiếp theo với các bạn nhỏ “Mẹ của ba thì gọi là gì”, nhưng cô vừa hát được mấy chữ “mẹ của ba”, tiếng hát trong xe lắc rượu lại xoạc chân cùng cô, nó hát rap: “Ba của mẹ của chị của ba của ông của chú của dì của con gái của em gái của ba…”
Cằm của cô giáo Hoa suýt chút nữa rớt xuống.
Sao bài đồng dao này lại như thế này?
Sao lại không giống trong trí nhớ của cô?
Các bạn nhỏ không biết bản gốc nghe thấy rất vui, tràn ngập mong chờ nhìn về cô giáo Hoa Hoa dẫn đầu đội hát, lòng cô Hoa Hoa rơi lộp bộp, bài đồng dao bị ma sửa này cuối cùng sẽ không hỏi cô một chuỗi quan hệ họ hàng này gọi là gì đấy chứ?
Cô không biết đâu!
Chẳng lẽ Vạn Tuế biết?
Cô giáo Hoa Hoa cảm nhận được Vạn Tuế đang cắt màn thầu, hoàn toàn không để chuỗi rap kỹ thuật cao kia trong lòng đột nhiên bắt đầu phát ra hào quang siêu cấp thiên tài, lại cảm thán nền giáo dục của nhà Vạn Tuế đồ sộ như thế, lợi dụng quan hệ họ hàng rườm rà phức tạp làm hình thức rèn luyện tư duy của Vạn Vạn Tuế, nhìn qua thì đơn giản, thực tế lại vô cùng lợi hại.
Cô giáo Hoa Hoa lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, chuẩn bị nhanh chóng ghi nhớ lại khái niệm giáo dục của nhà Vạn Tuế, vừa viết, cô Hoa Hoa vừa tập trung tinh thần dỏng tai lên, cô cũng tò mò mối quan hệ bà con cuối cùng của bài đồng dao kia rốt cuộc gọi là gì.
Giọng nữ trong xe lắc hết sức phấn khởi rap hẳn một phút mới chậm rãi kết thúc: “…của cháu trai của cháu ngoại trai gọi là gì?”
Đúng, gọi là gì? Cô giáo Hoa Hoa ngẩng đầu, nín thở chờ đáp án cuối cùng.
Giọng nữ bay bổng đột nhiên trở nên rất dịu dàng: “Gọi Vạn Tuế uống sữa ~ sữa đã thở xong rồi, Vạn Tuế có thể uống!”
Cô Hoa Hoa suýt chút nữa mất hết sức lực.
Các bạn nhỏ đã sớm bị chuỗi vòng họ hàng thật dài kia làm cho choáng váng, nghe thấy đề tài bài đồng dao đã chuyển, nói sữa của Vạn Tuế đã thở xong có thể uống được, sự chú ý lập tức bị dời đi, căn bản không để ý đến đáp án, chỉ muốn xem sữa đã dậy mùi thì say lòng người bao nhiêu.
Mười mấy đôi mắt cùng nhau nhìn chằm chằm Vạn Tuế cầm lấy bình sữa, đổ vào cái cốc có chân dài, Vạn Vạn Tuế cũng không nôn nóng nhấm thử, mà lắc lắc, khiến sữa nổi lên gợn sóng dưới ánh mặt trời, sau đó mới uống một ngụm.
Các bạn nhỏ cùng nuốt một ngụm nước miếng to.
Vạn Tuế mang theo một vòng râu sữa buông ly, nghiêm túc bình phẩm: “Sữa ngon.”