Editor: Lemonade
Vạn Vạn Tuế thấy nhiều người nhìn mình uống sữa như vậy thì gương mặt nhỏ không cảm xúc từ từ nổi lên hai đám mây hồng nhỏ.
Vội vàng nhét bình sữa vào trong cặp.
Thay đổi tư thế mẫu mực trưởng thành lại có khí chất---lưng thẳng tắp, hay tay nhỏ đặt trên đầu gối.
Nhưng cô quên khép chân ngắn lại, cho nên tư thế ngồi này làm cho cô trong mắt nhóm cô giáo bên ngoài giống như đang tuyển sinh.
Vạn Vạn Tuế từ trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người ý thức được vấn đề của mình. Gương mặt không cảm xúc vẫn không thay đổi nhưng đôi chân ngắn lại im lặng không một tiếng động khép lại.
Cố gắng ngoan ngoãn.jpg.
Gương mặt của cô Hoa bị đứng hình đã chuyển qua nét tươi cười sâu sắc, dùng giọng điệu dễ gần như Sói bà*: "Các con xem! Đây là ai à? Ha ha, đây chính là bạn học nhỏ mới tới lớp chúng ta Vạn Vạn Tuế. Mấy đứa vào lớp nhanh nào, ngồi cùng bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế đi ha!"
(*): Sói bà trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ.
Đám chân ngắn nhỏ nhắn này bởi vì sự tồn tại của Vạn Vạn Tuế mà cẩn thận từng li từng tí. Có mấy đứa vốn là mang theo bi phẫn chuẩn bị vào lớp khóc tiếp, nhưng mà thấy Vạn Vạn Tuế rồi thì sấp nhỏ đột nhiên cảm giác...
Không khóc cũng được.
Cũng có đứa không bị ảnh hưởng gì, ví dụ như tiểu công tử nhà họ Phó chỉ số thông minh cao ngất tuyệt đối không sợ hãi, gương mặt nhỏ lạnh lùng đi tới, lấy Vạn Vạn Tuế làm trung tâm, trong bán kính nửa phòng học, ngồi bên phải Vạn Vạn Tuế.
Điềm Điềm ngồi bên trái Vạn Vạn Tuế, khi ngồi xuống, cô bé bắt đầu tiến vào trạng thái cứng ngắc. Vất vả lắm mới có dũng khí, vội vàng liếc nhìn qua Vạn Vạn Tuế.
Điềm Điềm nuốt ngụm nước bọt, ôm lấy ngực nhỏ bịch bịch.
Trời ơi.
Cái gì cũng không thấy rõ.
Vạn Vạn Tuế cảm thấy được bạn nhỏ bên trái hình như rất khẩn trương, tuy nhiên cô không nghĩ tới đối phương là bởi vì cô mới thế, còn tưởng rằng cô bé giống như các bạn học nhỏ khác, bởi vì đi nhà trẻ mà không gặp được ba mẹ nên khổ sở.
"Đừng sợ." Vạn Vạn Tuế duỗi một tay ra cầm lấy đôi tay nhỏ của Điềm Điềm, an ủi cô bé.
Điềm Điềm đang rối rắm có nên nhìn bạn học nhỏ mới không, đột nhiên bị Vạn Vạn Tuế nắm tay, cô bé ý thức trái tim mình thình thịch hai cái. Tuy nhiên đợi tới khi độ ấm trong lòng bàn tay Vạn Vạn Tuế truyền ra, Điềm Điềm cũng đã bình tĩnh, cũng có can đảm quay đầu nhìn thật kỹ bộ dạng của Vạn Vạn Tuế.
Bạn học nhỏ mới thật ra rất xinh, mắt sâu, mi cong, so với mi cô bé thì dài hơn rất nhiều, cái mũi cũng vểnh lên nữa.
Ngoại trừ ánh mắt có hơi hung hăng thì thật sự rất giống búp bê mà ba cô bé mới mua cho đó.
Cô còn nói với cô bé không cần sợ.
Trong lòng Điềm Điềm cũng ấm áp như bàn tay được Vạn Vạn Tuế nắm vậy.
Lúc mà Điềm Điềm sắp bị Vạn Vạn Tuế làm tan chảy thì Vạn Vạn Tuế nói ra phần sau của lời an ủi: "Mắt nhắm rồi mở, một ngày đã trôi qua." Ý là, thời gian cùng ba mẹ sẽ qua rất nhanh, không cần sợ cũng chẳng cần khổ sở.
Mắt nhắm rồi mở, một ngày...Một ngày đã trôi qua?
Điềm Điềm trừng đôi mắt to.
Ba, cứu con với!
Điềm Điềm không kiềm chế được, muốn, muốn, muốn đi qua*!
Điềm Điềm mới thức dậy mà!
"Hừ! Ngây thơ!" Vạn Vạn Tuế lo an ủi Điềm Điềm nên không để ý, chợt nghe một âm thanh rất chi là kiêu ngạo ở đằng trước hừ lạnh.
Quay đầu lại nhìn, ra là một cô bé mắt mèo xinh đẹp đang ưỡn cái bụng bỏ đứng trước cô, dùng khóe mắt xếch lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó ngồi xuống hàng phía trước.
Vạn Vạn Tuế không để trong lòng địch ý của bạn nhỏ này. Cô lấy từ trong cặp ra một cây kẹo sữa, cảm thấy Điềm Điềm được cô an ủi ổn rồi, cho nên khôi phục lại chế độ tiết kiệm năng lượng, lời ít ý nhiều: "Ăn."
Ăn kẹo, uống sữa, thẳng thắn như thế nói chuyện với bạn nhỏ Điềm Điềm, cô bé bị một chữ ngắn gọn của Vạn Vạn Tuế hù rồi. Một bên đau khổ mở to không dám chớp mắt, một bên yếu ớt nhận kẹo, thể xác và tinh thần đều mệt nhưng vẫn lễ phép: "Cảm ơn."
"Điềm Điềm sao vậy?" cô Hoa Hoa thấy bộ dạng Điềm Điềm sắp khóc, tay béo còn để ở trên hốc mắt.
"Điềm Điềm sợ...Đi qua*..." Điềm Điềm dùng âm thanh non nớt run rẩy trả lời.
(*): đi qua ở đây là đi qua ngày á.
Cô giáo Hoa Hoa:?
Nghiêng đầu nhìn thử thì phát hiện bạn nhỏ kỳ quái, chính là bạn nhỏ ngồi trước Vạn Vạn Tuế. Mới có ba tuổi rưỡi thôi mà đã kiêu ngạo giống con mèo Ba Tư rồi, tiểu thư nhà họ Hạ, bạn nhỏ Hạ Vị Mãn.
Vị tiểu thư tính tình không tốt lắm lúc này đang điên cuồng chớp mắt, trong miệng còn lẩm bẩm: “Một ngày, hai ngày, ba ngày..., cố lên Mãn Mãn, còn 36 ngày nữa là tới sinh nhật rồi! Chớp mắt là tới rồi!"
Tiết đầu tiên kết thúc, bạn nhỏ Điềm Điềm và đôi mắt sắp rút rân của cô đều ý thức được, mắt mở rồi nhắm một ngày là rất khó.
Điềm Điềm không có cảm xúc gì với bạn nhỏ đó hết, còn thấy rất vui vẻ nữa. Mà bạn nhỏ Mãn Mãn lại tức điên, ghi Vạn Vạn Tuế vào trong sổ đen.
Buổi sáng, các bạn nhỏ dưới sự dẫn dắt của cô giáo rất vui vẻ. Bạn nhỏ Điềm Điềm quên triệt để sự kiện tâm lý làm cho cô bé oán hận, càng đặt ánh mắt tò mò lên người Vạn Vạn Tuế hơn.
Cô bé lén lúc nhìn cô.
Khi Vạn Vạn Tuế phát hiện, lúc quay đầu lại thì Điềm Điềm lập tức nâng con búp bê đã chuẩn bị từ trước lên, dùng giọng điệu khoa trương: "Oa ah! Đẹp ghê á!"
Điềm Điềm nhướng mày lên, tập trung tinh thần nhìn búp bê đến lé mắt.
Cô đang nhìn em bé mà!
Không có nhìn Vạn Vạn Tuế đâu nha!
Bởi vì không biết được Vạn Vạn Tuế có thu hồi ánh mắt nghi ngờ hay không, Điềm Điềm cẩn thận mười phần xê dịch búp bê, dùng một con mắt nhìn qua váy búp bê để xem Vạn Vạn Tuế liệu có quay đầu lại.
Sau đó cô chứng kiến một đôi mắt đen trắng rõ ràng bên trên chiếc váy yên tĩnh nhìn cô.
Vạn Vạn Tuế: Một mình cậu quan sát cô đơn lắm, chúng ta cùng nhau quan sát đi, tung hoa!
Vạn Vạn Tuế trong lòng nở hoa nhưng trên gương mặt nhỏ không biểu hiện gì cả.
Trong mắt Điềm Điềm chính là ánh mắt chết chóc.jpg. Điềm Điềm bị dọa buông tay ra, búp bê rơi xuống đất.
Điềm Điềm hoảng loạn muộn màng, đây là búp bê công chúa cô thích nhất đó!
Trong lúc nguy cấp búp bê công chúa sắp gặp khó khăn thì Vạn Vạn Tuế đỡ được nó.
"Oa~" Điềm Điềm sùng bái nhìn đôi chân nhỏ núc ních thịt của Vạn Vạn Tuế. Tuy mang vớ con gấu nhỏ, ngón chân không mở được rộng quá nhưng vẫn chụm vào nhau, vững vàng bắt được búp bê công chúa.
Vạn Vạn Tuế nhìn thấy ánh mắt sùng bái của bạn nhỏ, trong lòng cũng rất vui vẻ. Cô nâng chân ngắn lên, muốn đem búp bê công chúa trả lại cho Điềm Điềm.
Nhưng sự việc xấu hổ đã xảy ra.
Chân ngắn bị bụng nhỏ ép đến sít sao.
Đến cực hạn rồi.
Trải qua sự kiện cứu lấy búp bê, Điềm Điềm cảm thấy khoảng cách giữa bạn cùng bàn mới hoàn toàn không có nữa rồi.
Cô bé thích bạn cùng mới có thể dùng chân giúp đỡ mình.
Quả thật rất thần kỳ!
Điềm Điềm không được vậy đâu!
Tuy nhiên vẻ khoái chí của Điềm Điềm chỉ duy trì được một buổi. Lúc trưa ngủ thức dậy, gương mặt nhỏ của Điềm Điềm toàn là nước mắt.
Vạn Vạn Tuế chú ý: "Sao vậy?"
"Điềm Điềm nằm mơ..." Điềm Điềm nghĩ tới chuyện xảy ra trong mơ, trong lòng còn cảm giác sợ hãi, tay béo nắm chặt lấy vạt áo, "Thật đáng sợ..."
"Mơ cái gì?" Vạn Vạn Tuế lấy từ trong túi ra một cái khăn tay được gấp chỉnh tề, kéo Điềm Điềm qua lau mặt cho cô bé.
Còn đưa tay đến bên mũi cô: "Dùng sức." Làm Ngưu Ma Vương phun khí, "Phụt."
Sau khi Điềm Điềm ngoan ngoãn nghe lời, cô có hơi ngượng ngùng nhìn khăn tay hình chú vịt nhỏ xinh đẹp của Vạn Vạn Tuế: "Đưa cho Điềm Điềm đi, Điềm Điềm giặt sạch cho."
"Không sao." Vạn Vạn Tuế vẫn là dáng vẻ tiết kiệm năng lượng, đem khăn bẩn cất vào trong túi tote*. Cô chăm chú nhìn Điềm Điềm, nhắc nhở cô bé tiếp tục đề tài vừa nãy, "Giấc mơ."
"Điềm Điềm không nói được." Điềm Điềm xin lỗi, cái mũi nhỏ lúc nãy được Vạn Vạn Tuế lau qua đỏ rực, đầu nhỏ cụp xuống, nắm lấy vạt áo.
"Được." Vạn Vạn Tuế gật đầu. Với tư cách bạn nhỏ ba tuổi rưỡi đạp xe đến trường, cô hiểu được đạo lý dưa xanh hái không ngọt.
Thấy Điềm Điềm đã ngừng khóc cô cũng quay đi, sửa lại gối đầu nhỏ ngủ trưa chuyên dụng.
Trong mắt của Điềm Điềm - trông mong nhìn Vạn Vạn Tuế, lông mi dài chớp chớp.
Nhịn khoảng chừng năm giây.
Một cái tay đầy thịt bắt tay tay áo Vạn Vạn Tuế: "Điềm Điềm nói cho Vạn Tuế, Vạn Tuế không được nói cho người khác biết, được không?"
Vạn Vạn Tuế quay người, nghiêm túc làm OK.
"Điềm Điềm mơ thấy, Điềm Điềm không phải là con gái của ba và mẹ. Có một bé gái khác cũng thấp và xinh giống Điềm Điềm, họ nói, họ nói người đó mới là con gái của ba mẹ."
Điềm Điềm gian nan thuật lại những chi tiết cô có thể nhớ, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng run.
"Bọn họ nói Điềm Điềm là giả, vây quanh Điềm Điềm, nói Điềm Điềm là thiên kim giả...Điềm Điềm cũng hy vọng trong mơ là giả thôi, nhưng, nhưng trong mơ có những chuyện đã từng xảy ra rồi, Điềm Điềm có cảm giác, có cảm giác đó không phải là giả. Huhuhu, Điềm Điềm là thiên kim giả..."
Điềm Điềm dùng hết can đảm nói xong, giương mắt nhìn về phía Vạn Vạn Tuế, sợ bạn mới sẽ vì những lời cô nói mà ghét cô.
Cũng giống như những người kia vậy.
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc nhìn cô, biểu cảm giống như trong mơ của cô khi biết được cô không phải con gái của ba mẹ.
Điềm Điềm mếu máo, ngay lúc cô muốn khóc lên thì nghe tiếng của Vạn Vạn Tuế rất nghiêm túc:
"Tớ cũng thế."
"Hả?" Điềm Điềm nuốt nước mắt, không rõ mà nhìn Vạn Vạn Tuế.
"Tớ cũng là thiên cân giả* đấy." Vạn Vạn Tuế hít một hơi, "Thật ra tớ 30 cân**."
Nhưng sự thật là 36 cân.
(*): thiên cân (千斤) đồng âm với thiên kim (千金): Ở đây, ý của Vạn Tuế nghe nhầm thiên kim thành thiên cân, nên nói cân nặng của mình là giả=)))
(**): 1 cân = 1/2kg
Vạn Vạn Tuế dùng phương thức hóp bụng, lặng lẽ xóa đi số lẻ cho mình.