Đại chiến lặc bảo nhi của nhóm túi sữa nhỏ không thể nói là không xuất sắc, chiến đến mày chết tao sống, bao gồm cả thiếu niên trùm trường Ung Dập chân dài duy nhất cùng với lão tướng ông da đen được xưng đã chơi bảo lặc nhi hơn bốn mươi năm, trình độ đều thống nhất như vậy, hiện trường thi đấu có thể nói là hiện trường rau gà mổ nhau*.
*Miêu tả một trận đấu mà 2 bên đều gà, chơi kém.
Tuy mọi người đều là rau, nhưng thái độ thi đấu của mọi người đều rất nhiệt tình, còn tự phát mà tổ chức giải thăng hạng, nhằm chọn ra kẻ mạnh nhất trong đám rau.
Trải qua cuộc đua kịch liệt, cuối cùng hai người cạnh tranh chức quán quân chính là Vạn Vạn Tuế lấy mười chiến chín yên ổn thắng, cùng với chưởng môn nhí Thiên Linh Linh mười trận hòa mười cắn chặt cô.
Ông già da đen đứng một bên giả vờ nắm microphone làm bình luận viên hiện trường: “Hoan nghênh mọi người đến hiện trường phát sóng trực tiếp của trận chung kết lặc bảo nhi, tuyển thủ xuất chiến hai bên lần lượt là trứng luộc lấp lánh – bạn nhỏ Thiên Linh Linh cùng với người điềm đạm không phấn khích – bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế!”
Vạn Vạn Tuế và Thiên Linh Linh nhìn về phía thiên tài biệt danh ẩn mình – ông da đen:…
Ông da đen ho nhẹ, né tránh ánh mắt sắc bén của hai bạn nhỏ, tiếp tục giải thích: “Trận đấu bắt đầu rồi! Trứng Lấp Lánh và Hưng Phấn Nhẹ đồng thời ngồi xổm xuống, đây là chiến thuật lặc bảo nhi cơ bản, lợi dụng sàn xe để tăng tỉ lệ thắng! Nhưng bọn họ lại có sự khác biệt nhỏ, Trứng Lấp Lánh chọn đặt chân trái ở trước, mà Hưng Phấn Nhẹ lại chọn để chân phải phía trước!”
Khán giả cảm thấy nói nhảm nhiều quá nhìn chằm chằm vào ông da đen hãy còn đang kích động:…
Ông da đen mặc kệ, sau đó khí thế ngất trời, nước miếng bắn ra bốn phía mà kêu to: “Trứng Lấp Lánh bắt đầu dùng lực! Đầu của cô ta so với lúc trước còn sáng hơn! Đây có phải là một chiến thuật đặc biệt để làm Hưng Phấn Nhẹ mất tập trung không? A! Hưng Phấn Nhẹ nhắm hai mắt lại, chiến thuật phản quang của Trứng Lấp Lánh có hiệu quả, nhưng mà! Hưng Phấn Nhẹ cũng không buông tay! Cô ta đang kiên trì! A! Bởi vì Hưng Phấn Nhẹ dùng sức, đã tạo ra nút thắt quần áo! Đây có phải là cách đánh trả của Hưng Phấn Nhẹ nhằm vào Trứng Lấp Lánh không? A a a! Trứng Lập Lánh! Đừng nhìn bụng thịt của Hưng Phấn Nhẹ! Không phải chỉ là thịt thôi sao? Trên bụng cô cũng có rất nhiều mà!”
Người xem thấy ông da đen đang hưng phấn nhảy nhảy, như tinh tinh rít gào:… Quả thật cạn lời.
Giữa nút thắt cuống lá đang quấn chặt lấy nhau hiện lên đôi mắt to sáng ngời có thần của ông da đen, tròng trắng mắt của ông được màu da làm nổi bật lên, đặc biệt dễ thấy, tròng mắt quay tròn theo sự thay đổi tới lui của cuống lá, “mic” đặt bên miệng, tốc độ nói càng lúc càng nhanh: “Hưng Phấn Nhẹ hiện giờ tạm thời lấy được ưu thế, ổn định, nhất định phải ổn định, a! Bị Trứng Lấp Lánh kéo về, tôi nghĩ tâm tình hiện giờ của Hưng Phấn Nhẹ rất phức tạp, cách thắng lợi chỉ thiếu một chút! Hiện giờ nhìn Trứng Lấp Lánh xem, Trứng Lấp Lánh cố lên nào, cô sắp thắng rồi đó! Ai! Sai lầm này thật không nên! Xem Hưng Phấn Nhẹ có thể bắt lấy cơ hội này một lần nữa không…”
Thiên Linh Linh và Vạn Vạn Tuế đang dùng sức cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng hiểu mà gật đầu, đột nhiên cùng nhau buông tay, sau đó mỗi người một tay bịt miệng ông da đen đang nói dài dòng.
“Không thể đấu.” Khuôn mặt nhỏ của Thiên Linh Linh nhăn lại, lần đầu tiên bỏ dở nửa chừng khi đang thi đấu.
“Qúa ồn.” Vạn Vạn Tuế không có nhiều biểu cảm, nhưng chuẩn xác mà bộc lộ ra ý của hai chữ “ghét bỏ”.
Hai túi sữa nhỏ trăm miệng một lời: “Ông bị đuổi.”
Cứ như vậy trận đấu lặc bảo nhi lần thứ nhất, lấy trọng tài kiêm bình luận viên bị đào thải làm kết quả cuối cùng mà hạ màn.
Ông gia đen chưa đã thèm, nhưng không ai chơi với ông, ông cũng không có cách nào, đành phải đưa đám túi sữa nhỏ về lại đề tài chính.
“Công việc buổi chiều của chúng ta rất đơn giản.” Ông da đen đưa chúng tới giữa cánh rừng, ở đó có một cái nhà gỗ nhỏ, cửa trải thảm, bên cạnh còn có một chồng vật liệu gỗ nhiều hình dạng, ông ngoại Vạn Tuế tới trước chúng, đang ở trong nghịch mấy mảnh gỗ đó.
“Thấy rồi chứ?” Ông già da đen chỉ vào những vật liệu gỗ đó, “Thời tiết càng lúc càng lạnh, hoàn cảnh sống của các động vật nhỏ cũng càng ngày càng khó khăn, nhưng món đồ gỗ đó, chính là do bọn ông mỗi năm cố ý giữ lại, làm ổ cho mấy động vật nhỏ, à, còn phải xác định một số địa điểm đặt máy cho ăn.”
Nói tới đây, ông da đen giơ ngón tay, nghiêm túc dặn dò nhóm túi sữa nhỏ nghe thấy được cho động vật nhỏ ăn là đã nóng lòng muốn thử: “Cánh rừng của chúng ta có hạn ngạch bảo hộ, đối với nhân viên cũng có cách bảo hộ chuyên nghiệp, các bạn nhỏ không thể tự tiên tiếp cận với các động vật nhỏ hoang dã khi chúng ăn, động vật có dã tính, có thể sẽ làm các cháu bị thương; thứ hai, thiên nhiên tự có quy luật của chính nó, nếu không có kiến thức chuyện môn, nếu nhân tốt con người can thiệt quá nhiều có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không thể đong đếm được; thứ ba, đám động vật nhỏ có lòng cảnh giác với con người là rất quan trọng, nếu chúng nó có thói quen lấy đồ trong tay con người để ăn, gặp phải người xấu, chúng sẽ không có cách phân biệt được, sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng, mấy đứa hiểu chưa?”
Qúa dài, đám túi sữa nhỏ nghe được cái hiểu cái không, ông da đen dạy theo kiểu nhồi nhét, không giảng giải nguyên lí cho đám túi sữa nhỏ, đã trực tiếp nhấn mạnh kết luận –––– dù ra sao cũng không được tùy tiện cho động vật nhỏ hoang dã ăn, nguyên nhân cụ thể, lớn lên sẽ hiểu.
“Ông ngoại Vạn Tuế siêu lợi hại, những cái tổ ông ấy làm, đều là thanh gỗ, không có đinh, không cần lo chuột sóc và chim cắn hư thanh gỗ tự làm mình bị thương, cũng tiện để chúng ta lắp ráp.” Ông già da ngăm khen ngợi ông Vạn Tuế không dứt miệng, để thuộc hạ ôm một đống tới, ông ngoại đã làm xong linh kiện thanh gỗ, giao cho đám túi sữa nhỏ, “Nà, đây là nhiệm vụ đầu tiên của mấy đứa trong buổi chiều hôm nay, dựng mấy thanh gỗ đó, không khó, chắc mấy đứa từng xếp gỗ rồi chứ, giống như dựng xếp gỗ thôi, sau đó dùng cây búa nhỏ đóng vào mối nối là được rồi!”
“Dạ!” Nhóm túi sữa nhỏ tràn ngập nhiệt tình, ngồi trên thảm lông, dưới ánh mặt trời, cần cù làm việc, Ung Dập cũng muốn bò lên thảm, kết quả bị ông da đen xách đi, “Cháu lớn xác như vậy rồi, còn làm việc giống đám tóc còn để chỏm, không ngại xấu hổ à? Lại đây, làm cu li cho ông!”
Ung Dập bị sung quân qua khu cu li lắc lắc mặt, thân hình cao to thì sao?
Thân hình cao to thì không thể thích xếp gỗ hả?
Anh muốn cống hiến sức lực cho động vật nhỏ thì sao chứ?
Quay đầu nhìn, Ung Ân đã nói tới giám sát anh làm bạn với anh không theo kịp, anh giương giọng gọi cậu lại, kết quả, Ung Ân được bế lên thảm cùng dựng thanh gỗ ngay cả đầu cũng không nâng.
Ha ha, nói cái gì mà em trai thương anh trai? Muốn vĩnh viễn ở cạnh anh trai?
Chết cười, đều là gạt người.
Ung Dập tức giận, hừ một cái, đưa lưng về phía Ung Ân vốn không nhìn mình, quay đầu làm việc cu li của mình.
Công việc lắp ráp thanh gỗ này, không có tính kĩ thuật gì, nhưng nhóm túi sữa nhỏ rất coi trọng chất lương sinh hoạt của đám động vật nhỏ, không cần ông da đen nói, tự chúng đã hạ quyết tâm, nhất định phải gõ mối nối cho thật vững chắc, để nhóm động vật nhỏ ở được yên tâm, ở thật lâu.
“Giơ búa!” Cánh tay nhỏ béo múp của Vạn Vạn Tuế giơ lên cao, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Đám túi sữa nhỏ giơ theo, một đám nhãi con cùng có vẻ mặt liều mạng với tổ gỗ.
“Gõ!” Vạn Vạn Tuế ra lệnh một tiếng, đám túi sữa nhỏ bắt đầu vung cây búa.
Để cổ vũ mọi người làm việc nhiệt tình, Vạn Vạn Tuế vừa gõ, vừa hô khẩu hiệu cố lên với nhóm túi sữa nhỏ: “Đại chùy 80! Tiểu chùy 40! 40! 40! 40!* …”
*Đây là một câu cổ vũ bắt nguồn từ một chương trình bên Trung khi một người chơi dùng búa đập vỡ tường, do có sức tẩy não và vui vẻ nên câu này đã trở nên nổi tiếng.
Nhóm công nhân ở bên kia đang vung búa làm tổ lớn nghe vậy đều nhiệt huyết sục sôi.
Bọn họ chính là 80 chùy đó!
Tám mươi tám mươi tám mươi…
Cuối cùng cũng đóng xong, Vạn Tuế tổng kết một chút, cảm thấy Hạ Vị Mãn và Thiên Linh Linh làm tốt nhất, quay mặt khen hai đứa đó đến nỗi chúng mở cờ trong bụng.
Ông da đen lập tức tạo một biệt hiệu mới cho Vạn Tuế đang liên tục thả rắm cầu vồng –––– Khoa Phụ nhí, Khoa Phụ nhí khen xong, còn phỏng vấn Hạ Vị Mãn và Thiên Linh Linh xem chúng có bí quyết gì để đóng thanh gỗ, vì sao có thể vừa nhanh vừa tốt, vẫn luôn không bị mệt như vậy.
*Rắm cầu vồng: thường dùng để chỉ các fan khen idol, đến thả rắm cũng khen có màu cầu vồng.
Nhóm công nhân nghỉ ngơi cũng tò mò, nghiêng đầu tập trung chờ chúng trả lời.
Hạ Vị Mãn và Thiên Linh Linh ngẩng cao đầu, mỗi người quay sang một bên, trả lời lại rất nhất trí: “Đơn giản thôi, tưởng tượng thanh gỗ là người đáng ghét là được!”
Nói xong hai túi sữa nhỏ cùng quay đầu, trợn mắt liếc nhìn nhau một cái, chỉ ra người bọn chúng tưởng chính là kẻ đối diện.
Kinh nghiệm đơn giản tự nhiên quý giá nhận được lời khen như nước.
Mọi người đều ra vẻ, đã học được.
Lắp ráp thanh gỗ xong, đám túi sữa nhỏ đã vội vàng muốn đưa tổ gỗ tới chỗ mà ông da đen đã đánh dấu trước, nhưng ông da đen lại không làm: “Tổ gỗ như thế này thì bỏ qua đi, không thể chống thấm nước cũng khó giữ ấm, nếu trời mưa, thời tiết lạnh một chút, động vật nhỏ sẽ không thể ở.” Ông sai người ôm tới một đống giấy dầu không thấm nước, còn có vài cái đệm, “Đây là nhiệm vụ thứ hai trong chiều nay của mấy đứa.”
Đám túi sữa nhỏ cũng nhanh chóng ngồi xuống, cắt giấy dầu thành từng miếng lớn nhỏ thích hợp, dán lên đỉnh tổ gỗ, lại cẩn thận mà cố định miếng lót bông bên trong tổ, việc này tinh tế hơn nhiều so với lắp ráp tổ gỗ, nhưng đám túi sữa nhỏ đều rất kiên nhẫn, cho dù phải làm thật nhiều cái, cũng không có đứa nào kêu mệt hoặc ghét bỏ nhàm chán, ông da đen nhìn mà vuốt râu gật đầu liên tục.
Các bạn nhỏ làm xong bước thứ hai cũng không vội đứng lên, mà nhìn về phía ông da đen, chờ ông nói có trình tự công việc tiếp theo không, động tác đồng nhất của đám túi sữa nhỏ dễ thương đến nỗi khiến ông da đen dậm chân, dẹo dẹo gọi người chuyển các món thuốc màu và một ít nhánh cây dây mướp túi lưới hoa quả để làm trang trí: “Một bước cuối cùng, các cháu có thể dựa theo sở thích của mình, mấy món trang trí không chỉ đẹp, còn có thể làm đồ ăn vặt mài răng cho mấy con động vật trong rừng.
Công việc này nhìn qua là thứ chơi vui nhất, ít yêu cầu cứng nhắc nhật, khá tự do nhẹ nhàng, đám túi sữa nhỏ có ý thức cạnh tranh mãnh liệt nào chịu ngồi yên, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn là người đầu tiên mở miệng, khiêu khích mà nhìn mấy túi sữa nhỏ khác: “Muốn thi xem ai vẽ tổ đẹp nhất không?”
Lục Trăn và Thiên Linh Linh có dục vọng thắng bại y chang đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, nếu chơi xếp kim cương dục vọng thắng bại, cả ba đứa cùng nổ nhất định có thể làm mất hết kim cương, nghe thấy đề nghị của Hạ Vị Mãn, hai đứa kia chỉ hận mình không nói đủ nhanh, lời thoại bị cướp mất.
Tưởng Quyện không có hứng thú với thi đấu, nhưng gà yếu thì không có quyền lên tiếng, bị ba đấu sĩ nhí làm cho cam chịu mà đồng ý.
Vạn Tuế quả không hổ là đứa nhóc bị ông da đen gọi là điềm đạm không vui vẻ, nhìn thì không vui, nhưng tính cách rất nhẹ nhàng, không đả kích sự tích cực của đám Hạ Vị Mãn, gật đầu đồng ý, Ung Ân theo Vạn Tuế, cũng gật đầu.
Trồng cây, lặc bảo nhi, trang trí tổ gỗ.
Một ngày nhóm túi sữa nhỏ tham gia ba hạng mục thi đấu, có thể so với vận động viên người sắt ba môn phối hợp*.
*Gồm bơi lội, đạp xe, marathon, để tham gia các vận động viên phải rèn luyện thể lực và sức bền rất nhiều.