Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 59: Ngoại truyện - (I). Ngày hôm qua (1)



Trên con đường cao tốc rộng lớn, chiếc xe hơi thể thao sang trọng của Đoàn Nam Phong phóng nhanh như mũi tên lao về phía trước. Anh liên tục đạp chân ga cho chiếc xe lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng. Lưu Uyển Linh ngồi bên ghế phụ, lúc đầu từ tâm trạng phấn khích về sau là trở thành tá mét sợ hãi. Cô liên tục thét lớn: “Nam Phong, giảm tốc độ đi. Anh điên rồi!”

Tiếng của cô không sao át được tiếng gió nên cô càng thét lớn hơn nhưng Đoàn Nam Phong không nghe thấy. Hiện tại trong đầu anh chỉ là hình ảnh của Tinh Vân tay trong tay người đàn ông khác. Từ khi tỉnh dậy, anh chưa từng một lần nhìn thấy cô. Bao nhiêu lo lắng và nhớ mong lại hóa ra như thế này. Đau, đó chính là cảm giác đau nhói tận tâm can. Một giây thoáng qua, một giây giả vờ mạnh mẽ đã phải đổi bằng sự sụp đổ, gãy vụn trong lòng.

Bữa ăn trong ngày Valentine năm đó không ăn nổi nữa. Đoàn Nam Phong như điên dại phóng xe trên đường cao tốc để giải tỏa tâm trạng nhưng mà vẫn là không thể xóa đi được cảm giác mất mát và trống rỗng trong lòng. Đến cuối cùng anh mệt quá đành tắp xe vào lề đường, hai tay đặt lên vô lăng, đầu gục trên tay, nhắm mắt định thần.

Lưu Uyển Linh thấy Đoàn Nam Phong đã chịu dừng xe lại thì liền hoàn hồn. Cô nhìn qua Đoàn Nam Phong, toàn thân vẫn còn run rẩy. Môi cô từng hồi co giật, nét mặt trắng bệch, nhanh tay mở cửa xe ra. Trước khi bước xuống, cô còn ráng giữ giọng nhỏ nhẹ, mềm mại nói: “Nam Phong, anh bình tĩnh một chút. Lái xe cẩn thận. Ở đây cũng gần nhà em, em có thể gọi tài xế đến đưa về.”

Đoàn Nam Phong hoàn toàn như pho tượng bất động, anh không buồn nói lời nào. Đợi khi Lưu Uyển Linh đóng lại cửa xe thì cho xe rời đi. Con đường trước mặt thẳng tăm tắp vàng óng dưới sắc neon, chỉ duy có người cầm lái là tối tăm mù mịt. Chật vật chạy hết mấy vòng thành phố cuối cùng anh cũng có thể quay về Nebula.

Đoàn Nam Phong đi về phòng, căn phòng ấm áp vẫn hay có tiếng cười của Tinh Vân, giờ đây yên ắng đến lạ. Phòng tắm vọng ra tiếng nước đều đều, thân hình cao lớn để nước lạnh xối vào người cho tỉnh táo nhưng càng như vậy lại càng mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của nàng.

Tinh Vân của buổi đầu gặp gỡ, ngây thơ xinh đẹp động lòng người. Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thanh tú xinh đẹp như mẫu đơn nở giữa mùa đông đó chính là lúc cô ngồi trên vai anh, tròn mắt nhìn người đàn ông xa lạ. Ánh mắt chạm vào nhau, sâu không thấy tận cùng nhưng dường như hiểu được lòng nhau. Đoàn Nam Phong đã từng nghĩ rằng anh yêu Lưu Uyển Linh rồi cố chấp theo đuổi tình cảm ấy mà bản thân không biết rằng mình chính là đang ngộ nhận. Nếu năm ấy Tinh Vân không tình cờ xuất hiện trước mặt anh, có lẽ cả đời này anh cũng không biết yêu một người thật ra có cái vị gì?

Chính là vị ngọt ngào khi nàng choàng tay anh nũng nịu: “Nam Phong, có anh thật tốt.” Hay như những lúc nàng biếng lười nằm dài ra giường để anh bế đi tắm, lúc đó nàng sẽ lại, chu mỏ ra hôn lên má anh cái chốc rồi nói: “Đoàn tổng tài, anh khiến em càng ngày càng hư rồi.”

Những lúc như vậy, anh chỉ có thể cười, chạm mũi vào mũi nàng nói ra lời không đứng đắn: “Anh tưởng em đã sớm không còn ngoan nữa.”

Tinh Vân hay thẹn, cô sẽ cắn môi mà đấm vào ngực anh: “Đoàn Nam Phong đáng chết, anh dám nói ra lời đa nghĩa như vậy.” Sau đó sẽ là một trận cười khoái trá của anh cùng vẻ thẹn thùng của cô. Chỉ vậy thôi mà thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Yêu chính là vị đắng khi vào lúc vô tình không hay biết đã để mất cô ấy. Sau một cơn mê man tỉnh dậy, cô ấy cứ như là mây bay mất tự lúc nào. Anh đã từng, đã từng sợ cô ấy rời xa mình cho nên luôn giấu cô ấy ở nơi kín đáo để yêu thương. Vậy mà đến cuối cùng vẫn không giữ nổi người trong lòng. Một năm về trước, khi Lưu Uyển Linh rời đi, anh chỉ thấy tức giận và oán hận. Chưa từng là cảm giác mất mát thấu tim như vậy. “Tinh Vân, vì sao em phải rời xa tôi?” Đoàn Nam Phong đã hơn vạn lần tự hỏi điều này nhưng vẫn không hiểu nổi anh đã làm sai ở đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv