Thiên Hữu

Chương 31: Gặp chuyện không đâu



Ô Lạt Na Lạp Thư Nhã lần đầu tiên nhìn thấy Thất a ca là buổi sáng sau ngày thành thân tiến cung thỉnh an Đức phi, Thất a ca chân tật trong lời đồn mặc một thân trường bào sáng màu, đai lưng bằng ngọc, bên hông đeo một khối ngọc bội, ngoài ra không mang thứ nào khác, nhưng vẫn phong thái đầy mình không khiến người ta cảm thấy y mộc mạc. Tuy nói chân tật, nhưng bộ dáng khi đi đường không khác người thường là mấy, từ xa nhìn gương mặt mang theo nụ cười tuấn mỹ ấy chợt có cảm giác thân thiết gần gũi.

Trong lòng nàng âm thầm tán thưởng, thì ra y đúng là xuất sắc như thế, khó trách a mã nàng từng nói, vị Thất a ca này trời sinh thiếu sót, ngạch nương y lại không được thánh sủng, nhưng y chưa từng bị đế vương lạnh nhạt, mặc dù không thể lên ngôi, nhưng cũng là người không thể đắc tội.

“Thỉnh an Tứ ca Tứ tẩu.” Dận Hữu không ngờ lại gặp Dận Chân cùng phúc tấn của hắn ở ngay tại Vĩnh Hòa cung. Vị phúc tấn này diện mạo cũng xem như đoan trang, nhưng không hắn là xinh đẹp, vậy tức là khi chọn phúc tấn, huyết thống và phẩm hạnh vẫn là quan trọng nhất, tướng mạo chỉ là thứ yếu.

Ô Lạt Na Lạp thị còn chưa kịp nói gì, Dận Chân bên người nàng đã lên tiếng trước, “Sao hôm nay không đến Vô Dật Trai?”

“Hôm nay nghe thái giám nói ngạch nương bị bệnh, ta liền xin nghỉ đến xem, thuận đường cũng thỉnh an Đức ngạch nương.” Dận Hữu liếc nhìn Ô Lạt Na Lạp thị, “Nhưng không ngờ có thể gặp được Tứ ca cùng Tứ tẩu.” Có lẽ hai người vừa thỉnh an Khang Hi và Thái hậu xong rồi mới đến đây.

Dận Chân liếc nhìn Ô Lạt Na Lạp thị, “Đừng sao nhãng công khóa, nay ngươi cũng không còn nhỏ nữa, qua hai năm nữa cũng nên học làm chút chuyện.”

Ô Lạt Na Lạp thị trong lòng kinh ngạc, gia đối với Thất a ca này sao tận tâm như thế, sớm như vậy liền thay Thất a ca lên kế hoạch về sau rồi? Nàng không khỏi nhìn vị Thất a ca này thêm chút nữa, đối phương nghe lời răn dạy tựa hồ cũng không giận, trên mặt như cũ mang theo ý cười.

“Tứ ca, ngươi đừng nghiêm túc như vậy, cẩn thận làm Tứ tẩu sợ.” Dận Hữu lo lắng nhìn về phía Thiên điện Vĩnh Hòa cung. “Vậy Tứ ca, ta đi thăm ngạch nương trước, các ngươi và Đức ngạch nương nói chuyện xong ta sẽ lại đến quấy rầy.”

“Mau đi đi.” Dận Chân nhận ra Dận Hữu có chút không yên lòng, liền không ngăn y nữa, ngược lại để y đi trước, rồi nhìn theo Dận Hữu vội vội vàng vàng cho đến lúc biến mất ở khúc quanh mới thu hồi tầm mắt.

“Gia, vị này là Thất a ca?” Ô Lạt Na Lạp Thư Nhã hỏi, “Thật rất xuất sắc.” Vị Thất a ca này khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

“Chỉ là con khỉ lưu manh lại tham ăn, xuất sắc cái gì?” Nói thì nói vậy nhưng khóe miệng Dận Chân lại cong lên, sắc mặt cũng dịu xuống. Nghe người khác khen ngợi Dận Hữu, hắn chợt có cảm giác vinh quang, ngữ khí khi nói chuyện với Thư Nhã cũng mềm mỏng thêm một chút, “Ngươi chưa thấy y lúc bình thường đâu.”

Thư Nhã trong lòng biết mình khen đúng, chẳng qua vì quan hệ thân mật của hai người mà âm thầm kinh hãi, mẫu thân của Thất a ca này là Đới Giai thị Tương Hoàng Kì nhân, có con nhưng vẫn ở Thiên điện như các phi tần khác, có thể thấy là không được sủng ái, gia đối với một a ca không có quyền thế này tốt như vậy, thật sự làm cho nàng ngoài ý muốn. Nghĩ vậy, Thư Nhã cố gắng áp chế ý nghĩ trong lòng, nàng là một nữ tử, những chuyện không cần biết thì không nên biết làm gì.

Nàng cười cười, “Thần thiếp thấy, Thất a ca thật ra là một người tốt.”

Dận Chân nhìn theo hướng Dận Hữu rời đi, rồi chậm rãi rũ mắt xuống. “Y, quả thực tốt lắm.”

Thư Nhã nghiêng đầu nhìn Dận Chân, thấy hắn vẫn lãnh đạm như trước, không lộ ra vẻ gì khác.

Dận Hữu sau khi đến chỗ Thành tần, thấy Thành tần quả thực không có gì đáng ngại, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với nữ nhân này, Dận Hữu luôn cảm thấy nửa áy náy nửa tôn kính, cho nên lời nói hành động lúc nào cũng cực kỳ cung kính, trước khi làm gì cũng đều lo lắng cho Thành tần. Dù sao đây cũng là người đem lại cho mình sinh mệnh thứ hai, hơn nữa lúc nào cũng lo lắng cho mình. Dận Hữu nhớ tới lúc mình mới vào học đường, Thành tần kín đáo đưa bạc và vàng tự nàng tiết kiệm được đưa cho y, dạy y phải thu mua thủ hạ như thế nào, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

Hai mẹ con hàn huyên một hồi, Dận Hữu tính toán Đức Phi cùng phu thê Tứ a ca đã nói chuyện được kha khá, mới đứng dậy đến chỗ Đức phi.

“Ta thấy Thư Nhã là một người có hiểu biết.” Đức Phi tháo một chiếc vòng trên cổ tay, tự tay đeo vào tay cho Thư Nhã, “Đây cũng không phải vật gì quý giá, coi như là quà gặp mặt ngạch nương tặng con.”

Thư Nhã sờ vòng tay, cúi mình với Đức Phi, “Tạ ơn ngạch nương.” Trong lòng nàng chậm rãi đánh giá thái độ của vị này với gia nhà mình.

“Nương nương, Thất a ca tới thỉnh an.” Một tiểu thái giám tiến vào nói.

Đức Phi vừa nghe liền mỉm cười, “Mau để Tiểu Thất vào đây.” Nói xong liền vỗ vỗ mu bàn tay Thư Nhã, “Tiểu Thất là hài tử hiếu thuận, lại thân thiết với lão Tứ, sau này không thiếu mặt nó đến ăn chực đâu.”

Thư Nhã hiểu, có lẽ Đức Phi cũng rất thích Thất a ca, xem ra vị Thất a ca này thật sự được nhiều người quý mến. Nàng cười tiếp chuyện, “Tức phụ cũng nghe nói Thất a ca là người có phúc.”

“Đức ngạch nương, người lại đang giễu cợt ta.” Dận Hữu nhanh chóng hành lễ với Đức phi, rồi mới nói. “Đức ngạch nương, nếu ta không đến, không phải người sẽ bảo với Tứ tẩu sau này không cho ta tới quý phủ Tứ ca ăn ké chứ? Vậy thật làm cho nhi tử thương tâm.”

“Xem cái miệng kìa.” Ý cười trên mặt Đức Phi càng tăng thêm. “Mỗi ngày ngươi đều nhớ thương muốn tới quý phủ Tứ ca ngươi ăn chực, khó trách vạn tuế gia nói ngươi là đồ tham ăn, ta thấy vạn tuế gia nói rất đúng.” Nói xong liền để thái giám mang chiếc ghế hoa chuyển đến bên cạnh Dận Chân cho Dận Hữu ngồi.

Dận Hữu sau khi ngồi xuống liền đưa tay kéo kéo tay áo Dận Chân, oán giận nói, “Tứ ca, sau này ngươi nhớ phải lưu cho ta cái cửa sau, nếu Tứ tẩu không cho ta vào cửa, ta trộm lẻn qua.”

Thư Nhã thấy thế cũng cười thành tiếng, “Thất a ca nếu muốn tới, ta sẽ chiêu đãi rượu và thức ăn ngon, nào dám ngăn ngươi.”

“Xem đi, là không dám, không phải không muốn.” Dận Hữu lẩm bẩm, “Tứ tẩu, kỳ thực ta ăn rất ít, đừng sợ ta tới.”

Trong phòng, một đám chủ tử nô tài nghe Dận Hữu nói thể liền nở nụ cười, Dận Chân nghiêng đầu nhìn Dận Hữu, “Sẽ không ngăn ngươi.”

Dận Hữu nhìn vào hai mắt Dận Chân, chợt cảm thấy ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, trong lòng có chút không được tự nhiên, vội dời tầm mắt, “Tứ ca nói lời phải giữ lời.”

Dận Chân khóe miệng cong cong, “Hiển nhiên giữ lời.” Nếu ngươi nguyện ý, cho dù mỗi ngày đều đến phủ ta cũng không ngại, chỉ sợ đến khi ngươi biết được tâm tư của ta, ngay cả phủ Tứ a ca cũng sẽ đi đường vòng.

Bốn chữ này giống như vang lên bên tai Dận Hữu, trong lòng y có chút khó hiểu, cảm thấy hôm nay Tứ ca có gì đó khác thường, chẳng lẽ đây là sự khác biệt của nam nhân trước và sau khi thành thân?

Đức Phi lấy tay khăn tay chấm chấm khóe mắt, khoát tay, “Tiểu Thất, đợi ngươi có phúc tấn, xem phúc tấn ngươi làm sao chịu được cái miệng ngươi.”

Dận Chân nghe được câu này, trong lòng đau xót, ánh mắt không tự chủ nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy Dận Hữu bộ dáng chẳng hề để ý, “Phúc tấn ghét bỏ cũng không sao, Tứ ca không chê là được, đến lúc đó ta liền đến quý phủ Tứ ca ăn nhờ ở đậu.” Nói xong y còn nghiêng đầu cười cười với Dận Chân, “Được không Tứ ca?”

Nụ cười trên mặt Dận Chân càng thêm rõ ràng, “Được.” Là chính ngươi tự mình tới cửa, ta làm sao có thể để ngươi ở ngoài?

Dận Hữu đương nhiên không biết, chính hành vi ăn nhờ ở đậu của mình sau này sẽ trực tiếp khiến tiền đồ tươi sáng của y biến thành mười tám đường núi gồ ghề. Lúc này y đắc ý nói với Đức Phi, “Đức ngạch nương, người giễu ta, ta liền tới quý phủ Tứ ca vui chơi, xem người có đau lòng không.”

“Nga, Tiểu Thất lại muốn ăn ai uống ai thế?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm uy nghiêm làm tất cả mọi người vốn đang ngồi trong phòng phải đứng dậy thỉnh an.

Khang Hi đi vào trong, thấy có cả nhà lão Tứ ở đấy, miễn lễ cho người trong phòng, sau đó ngồi lên ghế chủ thượng, “Trẫm từ xa đã nghe Tiểu Thất nói cái gì ăn uống, thế nào, người huynh đệ nào lại bị ngươi nhìn trúng rồi?”

Dận Hữu thật không ngờ lời mình chọc Đức Phi cao hứng lại bị Khang Hi nghe thấy được, trong lòng y buồn bã nghĩ, danh tiếng tham ăn của y chỉ sợ là rửa cũng không sạch nổi, “Hồi hoàng a mã, nhi thần chỉ là muốn tới quý phủ Tứ ca một chút, thuận tiện ăn một tí.”

“Lão Tứ a, ngươi đừng nuông chiều nó.” Tâm tình Khang Hi dường như rất tốt.

Dận Chân trả lời, “Thất đệ xưa nay biết đúng mực.”

Khang Hi cười nói, “Lão Tứ à, ngươi thật rất che chở nó.” Nói xong liền liếc nhìn Dận Hữu một cái, “Trẫm nghe nói ngạch nương ngươi bị bệnh?”

“Nhọc hoàng a mã quan tâm, bệnh tình của ngạch nương không có trở ngại, Thái y đã tới xem, nói là nghỉ ngơi hai ngày sẽ không có việc gì.” Dận Hữu không biết Khang Hi nghe tin này ở đâu, đành phải thành thành thật thật đáp.

“Ừm.” Khang Hi gật gật đầu, ban thưởng chút thuốc bổ cho Thành tần sau lại mở miệng nói, “Thành tần bị bệnh, Đức Phi phí tâm chút.”

“Tỷ tỷ cùng thần thiếp tình như tỉ muội, thần thiếp thay tỷ tỷ tạ ơn vạn tuế gia.” Quả thật Đức Phi rất có hảo cảm với Thành tần, đó là nữ nhân biết lui biết tiến, hơn nữa làm người an phận thủ thường, nàng đối với Thành tần từ trước đến nay không tệ.

“Ừ.” Khang Hi liền bỏ qua chủ đề này, cũng không có ý định đến Thiên điện thăm Thành tần, cầm tách trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, “Tiểu Thất năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hồi hoàng a mã, nhi thần đã sắp mười bốn (tuổi ta).” Dận Hữu nảy sinh nghi hoặc với câu hỏi kỳ quái này của Khang Hi, nhưng trên nét mặt vẫn không biểu hiện gì.

“Mười bốn rồi, cũng không còn nhỏ nữa.” Khang Hi đặt chén trà xuống, chén trà đụng vào mặt bàn, phát ra một tiếng cộp nhẹ. “Trẫm nhớ Tiểu Thất so với lão Tử nhỏ hơn hai tuổi đúng không?”

“Dạ.” Dận Hữu càng nghe càng sợ hãi, chẳng lẽ Khang Hi muốn tứ hôn cho mình?!

“Lão Tứ hiện đang làm việc ở Hộ bộ, hai người huynh đệ các ngươi từ trước đến nay rất thân thiết, ngày thường Tiểu Thất có thể đi theo lão Tứ tới Hộ bộ xem làm việc thế nào, đối với sau này cũng tốt.” Khang Hi nói xong những lời này liền không nói nữa, chuyển trọng tâm câu chuyện. “Kỳ nghệ của Tiểu Thất có tiến bộ?”

Dận Hữu áp chế kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt đau khổ đáp. “Hoàng a mã, nhi thần chính là đứa chơi cờ dở, sợ là hết thuốc chữa.” Bàn tay giấu trong tay áo nhanh chóng siết lại.

Bình thường a ca đến mười lăm tuổi ta mới được đến lục bộ học làm việc, Khang Hi nói mình và Dận Chân quan hệ thân thiết là có ý gì? Là khen ngợi, hay là cảnh cáo? Bảo mình xem, cũng tức là có ý không cho mình nhúng tay vào Hộ bộ, chẳng lẽ Khang Hi chuẩn bị giao Hộ bộ cho Dận Chân phụ trách, mà bảo mình theo Dận Chân học việc là vì muốn tăng thêm phân lượng cho Dận Chân?!

Gần đây bè cánh của Thái tử và Đại a ca trên triều đình đấu đá ngày càng gay gắt, động thái lần này của Khang Hi là muốn dùng Dận Chân phân tán lực chú ý của hai người?! Y trong lòng giật mình, mặc dù biết Dận Chân sau này là Ung Chính, nhưng lúc này vẫn không khỏi thay Dận Chân lo lắng.

Hơn nữa Thanh triều xưa nay có lục bộ giao cho hoàng tử quản lý, mà thân phận y như thế, a ca làm chủ lục bộ khẳng định không tới phiên y. Nhưng cho dù a ca có muốn phụ trách lục bộ, ít nhất cũng phải đợi sau khi được phong làm bối lặc, nay Tứ a ca không tước không vị, Khang Hi đem hắn đặt vào vị trí người phụ trách ngầm là có ý gì?! Để cho mình hiện tại chỉ có mười bốn tuổi tới hộ bộ xem là có ý gì?!

Chỉ mong… Thái tử không có ý nghi kỵ Dận Chân.

“Kỳ nghệ lão Tứ cũng không tệ.” Khang Hi cười nói. “Ngươi nên hảo hảo học theo Tứ ca ngươi một ít, đừng có cả ngày chỉ nghĩ cách đến quý phủ Tứ ca ngươi ăn uống miễn phí.”

Nghe được lời này, toàn thân Dận Hữu đã muốn ra mồ hôi lạnh, trên mặt vẫn thật thà như cũ, “Vậy chỗ Thái tử ca ca, Tam ca cũng không thể tới?” Bất luận người có ý tứ gì, ta cũng làm như nghe không rõ.

“Trẫm khi nào thì nói ngươi không thể tới?” Khang Hi mở to mắt, “Trẫm là bảo ngươi cố gắng, ngươi nếu tiến bộ, trẫm ban thưởng ngươi vài món ngon.” Nói xong, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, “Ngươi cái đứa ham ăn này cả ngày chỉ biết nghĩ đến đồ ăn.”

“Hoàng tổ mẫu còn nói nhi thần có thể ăn là có phúc.” Dận Hữu rụt cổ, làm ra vẻ chột dạ.

Khang Hi cũng không giận những lời này của Dận Hữu, chỉ khoát tay một cái nói, “Lăn đi lăn đi, ta với Đức ngạch nương ngươi nói vài câu, ngươi lăn đi học cờ cho trẫm, lần sau cùng trẫm chơi cờ lại đòi đánh lại, trẫm bắt ngươi hai ngày không được ăn.”

Dận Hữu thuận thế lăn, lăn theo còn có Dận Chân cùng Tứ phúc tấn.

Dận Chân nói với Tứ phúc tấn, “Ngươi về trước đi, ta cùng với Thất đệ còn có việc phải làm.”

“Dạ.” Tứ phúc tấn cúi mình, được người dẫn đi.

Dận Hữu cảm khái nói, “Tứ tẩu bộ dạng thoạt nhìn rất hiền lành, Tứ ca, ngươi thật có phúc.”

Dận Chân đưa tay cầm cổ tay Dận Hữu, đem tầm mắt Dận Hữu trên người Thư Nhã kéo lại, “Đi thôi.” Hắn quay đầu liếc nhìn đại môn Vĩnh Hòa cung, hết thảy cảm xúc bao phủ dưới con ngươi đen nhánh.

Dận Hữu thu hồi tầm mắt, đi theo Dận Chân đi, “Đi đâu?”

Dận Chân dừng lại một chút, “Hộ bộ.” Mọi người đều nói, không nên ngông cuồng thăm dò thánh ý, nhưng thân làm hoàng tử, nếu thật sự không phỏng đoán những lời này, chỉ sợ sẽ sớm bị chán ghét rồi vứt bỏ.

Hoàng a mã muốn để mình tăng thêm lợi thế cho Thái tử, thậm chí ngay cả Tiểu Thất cũng bị kéo vào. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn bước theo bên mình, mở miệng gọi. “Thất đệ.”

“Hả?” Dận Hữu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đừng lo lắng.” Hắn vỗ nhẹ lên vai Dận Hữu, sau đó nghiêm mặt thu tay về. “Ta ở đây.”

Dận Hữu giật mình, mới chậm rãi gật đầu, “Ừm.”

Cách đó không xa, trên mặt đất, hoa rơi chẳng phân biệt được ngươi với ta, giữa không trung vẫn như trước có những cánh hoa quấn quýt ngươi quấn ta ôm làm kinh diễm thế nhân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv