Tống thị vốn không muốn tiến vào cái viện an tĩnh này, cũng không muốn nghĩ biện pháp khiến gia chú ý, nhưng nay phúc tấn sắp vào phủ, nàng lại không được gia yêu thích, nàng phải lưu lại một đứa nhỏ vì mình hộ thân, cho dù là nữ nhi cũng được.
Nàng nhớ rõ cái ngày mình bị mang tới phủ, ánh mắt gia nhìn nàng không có một chút độ ấm, sau đêm đó, chưa từng tới viện của nàng, nàng biết dung mạo tài hoa của mình cũng không có chỗ hơn người, trừ bỏ biện pháp ngu ngốc này, còn con đường nào có thể đi?
Ngoài màn, tay nàng bưng khay có chút phát run, nghe được thanh âm sột soạt bên trong phòng, nàng thở ra một hơi, lại lặp một tiếng, “Gia, ngài nghỉ ngơi sao?” Nàng nghe nói Thất a ca và gia gia xưa nay qua lại thân thiết, lúc này cũng không phải thời gian nghỉ ngơi, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng thương lượng?
Nàng trong lòng thất kinh, cắn cắn môi, “Là thiếp thân lỗ mãng, thiếp thân cáo lui.”
“Bên ngoài là Tiểu Tứ tẩu sao, mời vào,” trong phòng truyền ra một thanh âm thiếu niên trong trẻo, cùng giọng nói trầm ổn của gia bất đồng, trong giọng nói thiếu niên này tựa hồ cũng nhuộm nụ cười thản nhiên. Tống thị cảm thấy hiểu ra, vị này e là Thất a ca kia, khủng hoảng trong lòng nàng dần dần tán đi, phía sau nha hoàn hầu hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thay nàng xốc rèm, “Nô tỳ thỉnh an chủ tử, Thất a ca.”
“Thiếp thân thỉnh an gia, thỉnh an Thất a ca .”
Tống thị đi vào nhà, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn.
Dận Hữu vốn là muốn tránh, nhưng nghĩ đến chính mình nay còn chưa trưởng thành, hơn nữa Tứ ca ở đây, cũng không phải chỗ đáng trách móc, liền thuận miệng giải vây xấu hổ cho nữ tử này, y đánh giá cẩn thận cô gái trẻ tuổi này, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo cũng không xuất sắc, nhiều lắm coi như thanh tú, ngay cả tay bưng khay cũng bởi vì khẩn trương mà phát run.
“Vừa vặn ta cũng có chút đói bụng, ” Dận Hữu tiếp nhận khay trong tay Tống thị, bưng lên trên bàn, đưa tay bóc một khối nuốt xuống, cảm thấy yết hầu có chút không thoải mái, nghiêng đầu nhìn về phía Dận Chân mặt không chút thay đổi, “Tứ ca, đưa trà qua cho ta với.”
Dận Chân sờ sờ chén trà, trà đã có chút lạnh, hắn nhíu nhíu mày, nói với gã sai vặt ngoài cửa, “Pha tách trà hoa vào.”
Điểm tâm mùi vị không tệ, không ngọt không ngấy, vừa vào miệng liền tan, Dận Hữu lại nhịn không được ăn một khối, cười hì hì bưng cái đĩa ngồi vào bên người Dận Chân, “Tứ ca, Tiểu Tứ tẩu làm điểm tâm hương vị tốt lắm, Tứ ca nếm thử.”
Dận Chân nhìn Dận Hữu trên mặt tươi cười, trong lòng lại nghĩ, chỉ là một cách cách, thế nào đáng giá Thất đệ kêu một tiếng Tiểu Tứ tẩu, hắn dời ánh mắt, thản nhiên mở miệng, “Ngươi thích là tốt rồi.”
“Chủ tử, trà pha xong rồi,” gã sai vặt bưng trà tiến vào, bỏ lên trên bàn, lại lui ra ngoài, đứng ở trong phòng Tống thị chân tay luống cuống vùi đầu nhìn mủi giày mình.
“Ngươi đi xuống đi,” Dận Chân không nhìn Tống thị, chỉ bưng tách, đưa đến bên miệng Dận Hữu .
Dận Hữu uống một ngụm trà trên tay Dận Chân, đối Tống thị cười nói, “Đa tạ Tiểu Tứ tẩu .” Y không biết nữ nhân này là thiếp thất nào của Dận Chân, nhưng ở Thanh sử, phi tử được Ung Chính hoàng đế công nhận rất ít, trừ bỏ người già, nữ nhân đăng cơ tiến cung cơ hồ tất cả đều là quý nhân.
“Thất đại ca nói quá lời, ” Tống thị lơ đãng ngẩng đầu, lại nhìn đến gia xưa nay vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại bưng chén trà hầu hạ Thất a ca uống, lúc này Dận Chân nghiêng đầu, thấy được ánh mắt nàng kinh ngạc, nàng vội thu hồi tầm mắt, cúi chào, “Thiếp thân cáo lui.”
Đi ra viện, Tống thị mới tính chân chính thở ra một hơi, không bao giờ nghĩ đến việc tiến vào viện này, mình không được gia sủng cũng được, bị lạnh nhạt cũng được. Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không biết.
“Cách cách, người. . .” Nha hoàn phía sau thấy chủ tử nhà mình sắc mặt trắng bệch, “Vừa rồi. . .”
Lời còn chưa dứt, tính tình Tống thị từ trước đến nay ôn hòa lại tát một cái vào mặt nàng ta, “Câm miệng cho ta, chuyện của chủ tử nào có phần nô tài ngươi chen vào nói .”
“Dạ, ” nha hoàn bị đánh một trận phát ngốc, nhưng thấy chủ tử nhà mình thần sắc nghiêm túc, một chữ cũng không dám hỏi nhiều, nàng vừa rồi đứng ở sau màn, rõ ràng không nghe được trong phòng mấy vị chủ tử nói cái gì đặc biệt, chủ tử tại sao phải nghiêm túc như vậy.
Tống thị bấu chặt miếng khăn trong tay, nàng vẫn cho là gia gia và Thất a ca quan hệ tốt hơn mà thôi, ai ngờ hai người thân mật như thế, nếu ngày sau có người gây khó dễ cho Thất a ca, người có thể khiến gia đối xử nhẹ nhàng, chỉ sợ gia sẽ hoài nghi mình làm lọt những lời này ra ngoài.
Vô luận như thế nào, chuyện này nàng phải quên, nàng tuy rằng không biết giữa hoàng tử đấu tranh là cái dạng gì, nhưng nàng cũng hiểu được một cái đạo lý, thông minh, nói nhiều, thường sống không lâu.
Đêm đó Tống thị được ban cho không ít, trên mặt nàng nhưng không có vẻ vui mừng, vuốt tơ lụa xúc cảm vô cùng tốt, tay nàng từng đợt rét run, nếu nàng làm sai sự, lấy được cũng không phải là tơ lụa, mà là hai thước lụa trắng.
Đêm xuân lạnh như nước, Dận Hữu ngồi ở trên giường Dận Chân, nghiêm túc lo lắng một vấn đề, “Tứ ca, chỗ của ngươi không có phòng khác?”
Dận Chân một bên được Tiểu Lộ Tử hầu hạ cởi áo, vừa nói, “Như thế nào, không muốn cùng Tứ ca ngủ chung?”
Dận Hữu nằm lỳ ở trên giường, đem mình bày ra thành chữ “Đại” (大), “Tứ ca, ta đã trưởng thành.”
Dận Chân biểu tình mỉm cười trên mặt cứng ngắc, lập tức nói, “Như thế nào, lớn liền không muốn ở cùng Tứ ca ?”
Dận Hữu từ trên giường lết xuống, “Tứ ca, ngươi lại oan uổng ta.”
“Được rồi,” Dận Chân khoát tay để Tiểu Lộ Tử thối lui đến một bên, hắn đi đến bên giường sờ sờ đầu Dận Hữu, “Đêm đã khuya, sớm ngủ ngon, suy nghĩ cái gì?” Nói xong xoay người ở một bên Dận Hữu nằm xuống.
Dận Hữu dịch vào bên trong, kéo chăn đắp kín cho mình và Dận Chân, mới mở miệng lần nữa nói, “Ta đã sắp mười ba rồi, Tứ ca ngươi đừng coi ta là trẻ con nữa.”
“Ta khi nào coi ngươi là trẻ con?” Dận Chân xoay người đối mặt Dận Hữu, khóe miệng lại dẫn theo một tia ý cười khó hiểu.
Tiểu Lộ Tử buông màn, rón rén rời khỏi phòng, trong lòng lại âm thầm buồn cười, không biết Thất a ca lại đang tỏ ra khó chịu cái gì.
Dận Hữu vặn vẹo uốn éo thân mình, cảm thấy có chút lãnh, liền cọ cọ bên người Dận Chân, “Cảm giác.”
“Ngươi nếu thật sự có cảm giác. . .” Dận Chân cười khổ, chung quy nói không nổi phần kế tiếp .
“Như thế nào?” Gió đêm thổi bay màn lụa, ánh nến chiếu rọi ở trên mặt Dận Hữu, chiếu sáng rõ ràng, giống như cái gì cũng thấy rõ, lại giống như không nhìn thấy gì cả .
“Thôi, ngủ đi.” Đưa tay nhẹ nhàng ôm người bên cạnh nhích lại gần trong lòng mình, nhưng chỉ dám làm đến bước này mà thôi, không dám vượt quá giới hạn.
“Tứ ca, ta không phải trẻ con.” Người nào đó kháng nghị.
“Ta biết, mau ngủ.” Hắn tự tay vỗ vỗ lưng người trong lòng, khẽ nói.
Thật lâu sau, mãi đến khi Tiểu Lộ Tử vào phòng tắt nến, người trong lòng ngủ mê, đến tận khi bên ngoài tiếng trống canh gõ vang, hắn mới buông ra người trong lòng, chậm rãi, nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi ấm áp mềm mại kia, liếm một tí, lại chậm chạp buông ra.
Một đêm vô mộng, Dận Hữu khi tỉnh lại, Dận Chân đã rời giường, y từ trên giường đứng lên, mơ mơ màng màng để người hầu hạ thay quần áo, rửa mặt, lúc này tới Vô Dật Trai tuy nói hơi trễ, nhưng nếu Khang Hi nói y có thể ngủ lại, y cũng không có gì có thể lo lắng .
Bạn đang
Dáºn Hữu cảm thấy, hoà ng tá» láºp phủ xong còn có má»t cái lợi, lâm triá»u xong tá»t xấu còn có má»t chút thá»i gian tá»± chủ, hÆ¡n nữa thá»i gian và o triá»u so vá»i bá»n há» tá»i há»c ÄÆ°á»ng trá»
Æ°á»c chừng má»t canh giá», Äâu nhÆ° há» còn là hoà ng tá» trong cung, Äi sá»m há»c trá»
, lúc nà o cÅ©ng phải chú ý cẩn tháºn.
Y cá»±c kỳ hâm má» liếc triá»u phục của Dáºn Chân, thu há»i tầm mắt chÃnh mình, hÆ¡n mÆ°á»i nÄm Äá»u chá»u Äá»±ng qua, còn lại có hai nÄm cÅ©ng sẽ không quá lâu.
Dáºn Chân thấy Dáºn Hữu mặc y phục tá» tế sau Äó kinh ngạc nhìn y phục trên ngÆ°á»i mình, âLà m sao váºy?â
Dáºn Hữu thá» dà i, âKhông biết ta khi nà o thì có thá» là m con chim Äược nuôi trong quần áo lụa là .â
Trong phòng và i nô tà i Äá»u là m chuyá»n của mình, giá»ng nhau cái gì cÅ©ng không nghe thấy.
Bà n tay Dáºn Chân Äang sá»a sang triá»u châu dừng má»t chút, chung quy cái gì cÅ©ng không nói, hắn nhìn ngoà i cá»a sá» Äen nhánh, sẽ cho ngÆ°Æ¡i có cÆ¡ há»i nà y .
Sau khi lâm triá»u, Khang Hi Äá»t nhiên quan tâm ba nhi tá» Äang há»c á» Vô Dáºt Trai, mang theo má»t Äá»ng thái giám cung nữ thá» vá» Äến Vô Dáºt Trai, lúc nà y ba a ca vẫn còn tháºt sá»± ngá»i á» trÆ°á»c bà n Äá»c sách, hắn tầm mắt dừng lại á» Dáºn Hữu Äang Äược sÆ° phó giải Äáp vấn Äá», vừa lòng gáºt Äầu, xem ra Tiá»u Thất cÅ©ng không vì hôm qua mình Äá» nó qua Äêm á» quý phủ lão Tứ mà lÆ°á»i biếng.
Dáºn Hữu nhìn thấy Khang Hi Äến Äây , ngá»±c cÄn ra, Khang Hi Äầu tiên sẽ há»i chút vấn Äá», hắn không chá» muá»n há»c thuá»c lòng, còn muá»n suy má»t ra ba, hắn so vá»i thầy giáo trung há»c còn Äáng sợ hÆ¡n.
Khang Hi há»i ba vá» a ca thế nà o là âlá»
â và âtriâ xong, ban cho má»t Ãt giấy và bút má»±c cho ba vá» a ca rá»i tiêu sái rá»i Äi.
Dáºn Hữu Äá»t nhiên có chút ý nghÄ© biến thái, chá» y có nhi tá», nhất Äá»nh cÅ©ng phải rãnh rá»i kiá»m tra viá»c há»c bá»n nó, bằng không nhÆ° thế nà o biết rõ cảm giác là m ngÆ°á»i Æ°u viá»t của bá» Äây.
NÄm Khang Hi thứ ba mÆ°Æ¡i hai, Khang Hi ban cho à Lạt Na Lạp thá» và phụ mẫu tiá»n thÆ°á»ng, tiá»c ÄÃnh hôn không có thế tÆ°á»c công hầu, ná»i Äại thần, thá» vá» cùng quan viên Äã ngoà i nhá» phẩm, còn có nhá» phẩm Äã cáo má»nh trình diá»n, quang cảnh phi thÆ°á»ng náo nhiá»t, Dáºn Hữu Äang á» ná»i cung, cÅ©ng không cần trình diá»n xem, ngà y Äó chá» sai ngÆ°á»i tặng lá»
Äến quý phủ Äại nhân Phà DÆ°Æ¡ng Cá» .
âThất ca ngà y cà ng bắn chuẩn,â Dáºn Tá»± nhìn Dáºn Hữu bắn trúng há»ng tâm, tán thán nói, âÄá» Äá» bá»i phục.â
Dáºn Hữu Äem cung ÄÆ°a cho Cáp Cáp Châu Tá» phÃa sau, cÆ°á»i nhạt, âBát Äá» khen sai rá»i, Äúng lúc thôi.â Nói xong, liá»n xuá»ng ngá»±a.
Dáºn Tá»± xuá»ng ngá»±a theo, Äi á» bên ngÆ°á»i Dáºn Hữu, âHôm nay quý phủ Phà DÆ°Æ¡ng Cá» Äại nhân nhất Äá»nh phi thÆ°á»ng náo nhiá»t.â
Dáºn Hữu nghe váºy, trên mặt lá» ra ý cÆ°á»i tinh nghá»ch, âChẳng lẽ Bát Äá» cÅ©ng muá»n tìm má»t vá» Bát phúc tấn Äá» phủ Ná»i Vụ giúp Äỡ là m tiá»c ÄÃnh hôn.â
Dáºn Tá»± nhìn nụ cÆ°á»i của Dáºn Hữu, bản thân cÅ©ng cÆ°á»i ra tiếng, âThất ca sao lại giá»
u cợt Äá» Äá», Äến lúc Äó còn không biết ai thú phúc tấn trÆ°á»c Äây.â
NgÅ© a ca nhìn hai Äá» Äá» cÆ°á»i Äá»ng dạng sáng lạn, mÅ©i tên bắn lá»ch, cắm á» bên cạnh há»ng tâm, hắn khẽ thá» dà i, mình quả không am hiá»u thứ nà y bằng mấy vá» huynh Äá» khác.